Lọc Truyện

Ông Ngoại Tôi Chấp Hết

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 148: Chuyện của Cô Lang

Ngay sau đó, Hạ Vũ nâng ly rượu

lên, nghiêm túc nói:

"Hôm nay chú đã cứu mạng tôi, còn

bị thương nữa. Ly này tôi kính chú!"

Nói xong, Hạ Vũ trực tiếp ngẩng

đầu, uống một hơi cạn sạch.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Cô

Lang cũng chọn cầm ly rượu lên,

một hơi hết sạch.

“Haha, vậy mới đúng chứ”, Hạ Vũ

nhìn thấy Cô Lang uống xong, lập

tức vui vẻ cười nói.Ngay sau đó, Hạ Vũ lại rót rượu

ngon cho Cô Lang, lại kính ông ấy

lần nữa.

Uống xong ba hiệp, Hạ Vũ ngồi

xuống.

Bây giờ đã là mười giờ tối, là thời

điểm quán bar đông đúc, tiếng nhạc

metal trong quán chói tai.

Cô Lang liếc mắt nhìn, sau đó nói:

"Nói thật, cậu chủ nhỏ, cá nhân tôi

không quen với nơi này, cũng

không thích nơi này".

Hạ Vũ giật mình, sau đó nở nụ cười:

"Thật sao? Tôi cũng giống như

chú".Vừa nói, Hạ Vũ vừa liếc mắt nhìn,

trên sàn nhảy của quán bar có rất

nhiều nam nữ thanh niên đang

nhảy nhót. Trong đó có một số

người có những hành vi không

đứng đắn.

Sau khi thu hồi ánh mắt, Hạ Vũ nhìn

Cô Lang, mỉm cười:

"Cô Lang, tôi có thể hỏi chú một

câu hỏi khá riêng tư được không?"

“Xin cậu chủ nhỏ cứ nói”, Cô Lang

nghiêm túc.

"Ừm ..., chú vẫn còn zin à".

Ngay sau khi Hạ Vũ nói những lời

này, anh không khỏi che miệng

cười."Cậu chủ nhỏ, cậu…"

Cô Lang sau khi nghe câu hỏi của

Hạ Vũ, mặt đỏ bừng, không ngờ Hạ

Vũ lại hỏi câu này.

“Trời ạ, không ngờ chú lại lại đỏ

mặt đấy, Cô Lang”, Hạ Vũ che

miệng cười.

Hạ Vũ cảm thấy như đã thấy được

mặt khác của Cô Lang.

“Cậu chủ nhỏ, chỉ là tôi uống hơi

say thôi”, Cô Lang trịnh trọng giải

thích.

"Được rồi, dù sao cũng đừng giả bộ,

tôi thấy chú chắc chắn là một xử

nam, không có gì phải xấu hổ. Dù

sao tôi cũng vậy", Hạ Vũ cười nói.“Cậu chủ nhỏ cũng vậy à?”, Cô

Lang có chút kinh ngạc.

“Chậc chậc chậc, Cô Lang, nếu nói

như vậy, xem ra chú đã thừa nhận

rồi nhỉ”, Hạ Vũ cười nói.

“Cậu chủ nhỏ đừng giễu cợt tôi”, Cô

Lang cười.

Nhìn thấy Cô Lang cười, Hạ Vũ sửng

sốt.

Hạ Vũ thề rằng đây là lần đầu tiên

anh nhìn thấy nụ cười của Cô Lang,

có thể là ông ngoại anh cũng chưa

từng thấy nụ cười của Cô Lang ấy

chứ.Hạ Vũ cười nói tiếp: "Cô Lang, có

muốn tôi gọi người đến giúp chú

mất zin không? Tôi sẽ trả tiền".

“Cậu chủ nhỏ, tôi…tôi thật sự không

có hứng thú lắm, cậu có thể đừng

nói về chủ đề này nữa không?”, Cô

Lang lúng túng buông hai tay.

"Được rồi, tôi không nói nữa, nào,

uống đi!"

Hạ Vũ nâng ly rượu của mình lên.

Cô Lang cũng cầm ly rượu lên cụng

ly với Hạ Vũ.

Hạ Vũ nói mấy chuyện đó để rút

ngắn khoảng cách với Cô Lang thôi.

Sau một chén.“Cô Lang, lần trước ông ngoại tôi

nói chú phục vụ trong đội đặc

chủng, sau này thì chơi quyền anh

trong thế giới ngầm, chú có thể kể

cho tôi nghe một chút lai lịch của

mình không”, Hạ Vũ tò mò hỏi.

Đối với Cô Lang, ấn tượng của Hạ

Vũ về ông ấy là rất mạnh và bí ẩn!

Vì vậy, Hạ Vũ muốn biết lai lịch của

Cô Lang.

Đương nhiên, với tính cách của một

Cô Lang, liệu ông ấy có chịu nói

không thì anh không chắc.

Cô Lang im lặng một lúc, rồi ngẩng

đầu lên và nói:"Tôi mồ côi từ bé, lớn lên trong trại

trẻ mồ côi. Vì tôi trầm mặc ít nói

nên từ nhỏ tôi không có bạn bè,

học lực cũng không tốt. Chỉ có viện

trưởng là tốt với tôi. Mong ước duy

nhất của tôi khi còn bé là tham gia

quân ngũ".

“Trẻ mồ côi?”, Hạ Vũ giật mình.

Hạ Vũ ngạc nhiên không chỉ vì Cô

Lang là đứa trẻ mồ côi, mà còn

ngạc nhiên hơn khi thấy Cô Lang

sẵn sàng nói điều này với mình.

Cô Lang tiếp tục:

"Sau này, được sự giúp đỡ của viện

trưởng , tôi đã nhập ngũ thành

công"."Tôi đã thể hiện tài năng thiên phú

khi phục vụ trong quân đội. Không

mất nhiều thời gian, tôi đã được

điều vào đội đặc chủng và trở thành

người ưu tú trong lực lượng đặc biệt

này, hoàn thành nhiệm vụ thực

chiến nhiều lần".

“Tiền đồ của chú rất xán lạn, sao

chú lại đi đấu quyền anh trong thế

giới ngầm?”, Hạ Vũ khó hiểu.

"Sau ba năm phục vụ, trong một kỳ

nghỉ, tôi trở lại trại trẻ mồ côi để

gặp viện trưởng, nhưng trại trẻ mồ

côi đã bị phá bỏ. Tôi nghe nói viện

trưởng đã bị thương vì ngăn cản

việc phá dỡ, cuối cùng đã khôngqua khỏi, tôi thậm chí còn không

thể gặp mặt ông ấy lần cuối".

Khi Cô Lang nói câu này, nắm đấm

của ông ấy kêu lên răng rắc, đôi

mắt của ông ấy lóe lên sự tức giận.

"Về sau thì sao, chú giết người à?"

Hạ Vũ có thể tưởng tượng ra Cô

Lang khi tức giận lên rất có thể sẽ

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT