Lọc Truyện

Ông Ngoại Tôi Chấp Hết

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 161: Không cần anh chịu

trách nhiệm

"Đừng đi".Hạ Vũ vừa định quay người rời đi thì

đôi bàn tay trắng nõn nà đã ôm lấy

anh từ phía sau.

Lúc này hai người đều đã ngấm

thuốc, củi khô dễ cháy, chỉ cần một

mồi lửa là bùng lên.

Nửa tiếng sau, sau trận chiến kịch

liệt, cả hai người họ mê man chìm

vào giấc ngủ.

Đây là lần đầu tiên Hạ Vũ nếm được

mùi ngon, phải nói cảm giác này

đúng là rất tuyệt.

Ba tiếng sau.

"Aaaaaaa!"

Tiếng hét chói tai vang lên, Hạ Vũ

bừng tỉnh.Hạ Vũ giật mình ngồi bật dậy, tiếng

hét này là của Tô Yên.

Lúc này Tô Yên đang dùng chăn

bọc mình kín mít, ánh mắt nhìn Hạ

Vũ như muốn ăn thịt người.

"Anh, đồ khốn! Anh... anh đã làm gì

tôi", Tô Yên tủi thân hét to.

"Tô Yên, vừa nãy lúc làm cô còn rên

không ngớt đấy, cô đừng nói với tôi

là chuyện vừa nãy cô quên hết rồi

nhé", Hạ Vũ bất đắc dĩ nói.

Tuy chuyện vừa nãy do tác dụng

của thuốc nên mới mất đi lí trí

nhưng cô ấy vẫn nhớ rõ như in."Đồ khốn! Đồ khốn! Đồ khốn!", Tô

Yên giơ bàn tay trắng nõn đập liên

tiếp lên vai của Hạ Vũ.

"Sao tôi lại trở thành đồ khốn rồi

thế, lúc ấy tôi đã muốn rời đi rồi,

nhưng là cô chủ động ôm lấy tôi,

không cho tôi đi cơ mà", Hạ Vũ bất

đắc dĩ nói.

Dừng một lát, anh nói tiếp.

"Mà rõ ràng rượu chúng ta uống đã

bị bỏ thuốc, người bỏ thuốc còn là

bố của cô đấy, cô trách tôi thì có ích

gì, tôi cũng là người bị hại đó".

"Tôi không nghe, anh chính là đồ

khốn! Đồ khốn!"Tô Yên vừa dứt lời đã bật khóc nức

nở.

Hạ Vũ nhấc chăn nhìn thoáng qua,

trên ga giường lốm đốm vết máu,

chứng tỏ đây cũng là lần đầu tiên

của Tô Yên.

"Tô Yên, cho dù vì nguyên nhân gì

nhưng chuyện đã đến nước này, tôi

cũng chỉ có thể nói tôi sẽ chịu trách

nhiêm với cô", Hạ Vũ nghiêm túc

nói.

Dù Hạ Vũ biết vì bị bỏ thuốc nên

bọn họ mới lên giường.

Nhưng dù thế nào thì chuyện này

cũng đã xảy ra, Hạ Vũ cũng chỉ có

thể chịu trách nhiệm mà thôi.Hạ Vũ nói xong thì chủ động ôm lấy

Tô Yên.

"Cút! Ai cần anh chịu trách nhiệm,

anh thì chịu trách nhiệm kiểu gì".

Tô Yên lập tức đẩy Hạ Vũ ra, không

cho anh ôm mình.

"Cô... cô không cần tôi chịu trách

nhiệm?", Hạ Vũ ngạc nhiên nhìn Tô

Yên.

"Nói thừa! Tôi thèm vào!", đôi mắt

Tô Yên đỏ bừng, cô ấy quát to nhìn

cực kì đáng thương.

"Mặc quần áo vào, ra ngoài!", Tô

Yên chỉ ra cửa, ra lệnh cho Hạ Vũ.

"Được rồi!"Hạ Vũ đứng lên nhanh chóng mặc

quần áo, Tô Yên nhắm mắt không

thèm nhìn.

"Tôi mặc xong rồi, cô mở mắt ra

đi", Hạ Vũ đắng chát nói.

Hạ Vũ nghĩ vừa nãy hai người còn

điên loan đảo phượng với nhau, giờ

cô ấy còn không thèm liếc nhìn anh

nữa.

"Ra ngoài!", Tô Yên mở mắt ra, giơ

tay chỉ về phía cửa, giọng điệu cứng

rắn.

"Tô Yên, cô không cần tôi chịu trách

nhiệm thật à? Tôi thấy mình phải

chịu trách nhiệm với cô", Hạ Vũ

nghiêm túc nói.Mặc dù lúc trước anh cũng không có

cảm tình với Tô Yên nhưng nếu đây

là lần đầu tiên của hai người thì anh

cảm thấy mình phải là một người

đàn ông có trách nhiệm.

"Anh không chịu trách nhiệm nổi

đâu! Ra ngoài! Ra ngoài!", Tô Yên

điên cuồng hét lên.

Hạ Vũ muốn chịu trách nhiệm

nhưng người ta không cần, anh còn

làm sao được nữa?

Hạ Vũ quay đầu nhìn thoáng qua,

xoay người ra khỏi phỏng, phía sau

truyền đến tiếng khóc của Tô Yên...

Sau khi Hạ Vũ xuống lầu.

Sếp Tô đang ngồi chờ trên sô pha."Anh Hạ xuống rồi à, con gái của tôi

đâu?", sếp Tô nhìn thấy Hạ Vũ

xuống dưới, vội vàng tươi cười đứng

dậy, bước đến trước mặt anh.

"Cô ấy ở trên lầu", Hạ Vũ thuận

miệng trả lời.

Sau đó, anh nhìn sếp Tô, nheo mắt

lạnh lùng nói: "Sếp Tô cũng cứng

thật đấy, cô ấy là con gái ông đấy,

thế mà ông cũng xuống tay được

hãm hại con gái mình được".

Sếp Tô cười hì hì.

Đối với ông ta, nếu đổi thành một

cậu ấm khác thì có lẽ ông ta còn

cảm thấy không đáng làm thế

nhưng đây là cháu ngoại Liễu Chí

Trung- người giàu nhất Tây Nam,chỉ cần thế thôi ông ta đã cả thấy

rất đáng rồi.

Ông ta lập tức nói: "Anh Hạ, đây là

lần đầu tiên của con gái tôi, anh

nhất định phải chịu trách nhiệm với

con bé đó".

"Sếp Tô, tôi vốn định chịu trách

nhiệm với Tô Yên nhưng cô ấy

không đồng ý", Hạ Vũ nhún vai nói.

"Ơ?", sếp Tô giật mình.

Hạ Vũ trầm ngâm một lát sau đó

nói.

"Sếp Tô, dù tôi và Tô Yên xảy ra

quan hệ là vì bị ông hãm hại nhưng

Hạ Vũ tôi cũng không phải người vô

trách nhiệm, ông đi khuyên con gáimình đi, chỉ cần cô ấy đồng ý thì tôi

sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy".

"Được, được! Tôi nhất định sẽ

khuyên bảo con bé", sếp Tô liên tục

nói.

Sếp Tô thấy Hạ Vũ đồng ý chịu

trách nhiệm thì thở phào nhẹ nhõm,

chỉ cần Hạ Vũ đồng ý thì mọi

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT