Chương 127: Dù sao anh cũng là của em
Đôi lông mày xinh đẹp của Lâm Ngọc Linh nhíu chặt vào nhau, không hiếu sao khi nghe Chu Hoàng Anh nói xong, cô lại vô thức gật đầu một cái.
Chu Hoàng Anh trực tiếp ôm cô, bước chân dừng một chút,quay sang trầm giọng ra lệnh với Lâm Ngọc Huy: “Cậu là đàn ông, nên biết thu xếp mọi chuyện ổn thỏa “
“Được! Anh rể, đừng lo cho em. Anh cứ đưa chị ấy đi đi!” Lâm Ngọc Huy tuân theo vô điều kiện. Hiện tại sự ngưỡng mộ của Lâm Ngọc Huy dành cho Chu Hoàng Anh chính là không thể nói thành lời. Chu Hoàng Anh kêu cậu đi Đông thì cậu cũng không có gan mà đi Tây.
Lâm Ngọc Huy sau khi nói xong lại sợ Lâm Ngọc Linh sẽ làm thần tượng của mình tức giận nên không quên nhắc nhở: “Chị ơi, hãy quan tâm đến anh rể nhé, đừng làm anh ấy khó chịu!”
“Em đang nói nhảm nhí gì vậy!” Lâm Ngọc Linh đáp lại với khuôn mặt đỏ bừng, may mà cô đang được Chu Hoàng Anh bịt mắt nên không nhìn thấy biểu hiện phản bội của Lâm Ngọc Huy, nếu nhìn thấy khéo cô sẽ tức điên lên mất.
Chu Hoàng Anh không nói gì trực tiếp ôm lấy cô cùng rời khỏi bệnh việt Lâm Ngọc Linh ôm chặt lấy cổ Chu Hoàng Anh, lặng lẽ cảm nhận được nhịp tim đập gấp gấp trong lồng ngực, nỗi ám ảnh do tiếng khóc của nhà họ Trân cũng đã được vơi bớt đi nhiều.
Chu Hoàng Anh ôm Lâm Ngọc Linh đi đến phòng khách, anh cẩn thận đặt Lâm Ngọc Linh xuống ghế. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt, lông mày của Lâm Ngọc Linh khiến cô bỗng chốc trở nên mơ hồ. Nhờ ánh sáng lung linh ấy Lâm Ngọc Linh mới nhìn kỹ được những nét dịu dàng trên khuôn mặt điển trai của Chu Hoàng Anh.
Đôi mắt anh trong veo như một hồ nước, anh cất giọng khàn khàn hỏi: “Em có sao không?”
Lâm Ngọc Linh khẽ gật đầu: “Em không sao” Cô cần môi một lúc rồi cẩn thận nói thêm: “Hoàng Anh, chuyện hôm nay rất cảm ơn anh. Em và Lâm Ngọc Huy thực sự không thể giải quyết nổi chuyện này, nếu không có anh chắc chắn hôm nay em trai em sẽ phải ngồi tù. “
“Vậy tại sao em không tìm anh?” Anh chậm rãi hỏi, giống như việc hôm nay anh cũng phải có chút trách nhiệm.
“Em ..” Khuôn mặt của Ngọc Linh hiện lên một tia xấu hổ, cô gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Anh bận như vậy, em sợ làm phiền anh, vốn dĩ em muốn…”
“Điện thoại? “
Lâm Ngọc Linh vốn đang tính nói: “Em rút điện thoại ra thì anh đã xuất hiện rồi” nhưng lại bị Chu Hoàng Anh ngắt lời. Anh đưa bàn tay †o và ấm áp về phía cô. Lâm Ngọc Linh không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn rút điện thoại trong túi ra và đưa cho Chu Hoàng Anh.
Sau khi Chu Hoàng Anh nhận lấy, anh liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, nơi này vốn dĩ rất nhỏ, mà cơ thể anh lại cao lớn. Khi ngồi xuống gần như đã sát bên người Lâm Ngọc Linh. Mùi bạc hà trên người quyện với mùi đàn ông nam tính xộc vào mũi Lâm Ngọc Linh khiến cô bất giác đỏ mặt.
Anh chăm chú nhìn xuống điện thoại di động của cô, ngón tay thoăn thoát không biết đang gõ gì nhưng Lâm Ngọc Linh lại không có chút tò mò. Ánh mắt của cô giờ đã bị thu hút bởi nét mặt của Chu Hoàng Anh, giống như bị đầu độc vậy, cứ vài giây là cô lại lén nhìn anh một lần.
“Em muốn nhìn thì cứ nhìn đi. Dù sao anh cũng là của em, không cần lén lút như vậy”
Ngay khi Lâm Ngọc Linh bị cuốn vào từng đường nét trên khuôn mặt anh, giọng nói bình tĩnh của Chu Hoàng Anh đột nhiên vang lên.
Lâm Ngọc Linh giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang tại chỗ, sống lưng cô sợ hãi dựng thẳng lên, cặp mắt tròn mở to lộ ra vẻ hốt hoảng!
Không biết Chu Hoàng Anh đã phát hiện ra những hành động nhỏ của cô từ bao giờ rồi, thật xấu hổ quá đi mất!
Nhưng những lời anh vừa nói: “Dù sao anh cũng là của em” đã quẩn quanh trong suy nghĩ của Lâm Ngọc Linh một hồi lâu.
Cuối cùng, đôi môi đỏ mọng của cô khế nhếch lên với ý cười miễn cưỡng.
Cô có một người đàn ông tốt như vậy, thật là may mắn biết bao.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!