Chương 172: Tôi cho cô đi chưa
Nghe thấy vậy, Lâm Ngọc Linh nhịn không được mà vươn đầu nhìn vào ngõ hẻm kia.
Cũng chỉ một cái thoáng chốc như vậy, đột nhiên bên trong có một người đàn ông mặc đồ trắng đi ra, anh ta chạy cực nhanh giống như một con báo săn đang săn mồi!
Ngay cả quần áo của người ta Lâm Ngọc Linh còn chưa nhìn thấy rõ thì người đàn ông đó đã chạy đến bên cạnh cô, cánh tay dài giơ ra tóm lấy cổ cô.
Phút chốc, Lâm Ngọc Linh khiếp sợ trừng †o mắt!
Chuyện gì vậy?
Cô chẳng qua chỉ là đi ngang qua thôi mà, sao lại gặp phải cảnh bắt cóc chứ?
Cô chỉ vừa mới kêu ra được một âm tiết, miệng liền bị người ta duỗi tay bịt lại.
“Câm miệng! Không được nói chuyện, nếu không tôi sẽ hôn mặt cô đấy!” Người đàn ông ở đãng sau đè thấp giọng uy hiếp.
Lâm Ngọc Linh: “.. Biến thái má ơi!
Nhưng nếu không phải biến thái thì ai sẽ bắt cóc cô chứ!
Bây giờ phải làm sao? Có khi nào cô sẽ chết thảm ở đầu đường không!
Trong chút thời gian này, ông chú đuổi theo người đàn ông kia cũng đi ra khỏi ngõ nhỏ, ông ta cầm một cây gậy gỗ, khí thế hùng hổ nói: “Thăng nhóc chết tiệt này, cuối cùng †ao cũng bắt được mày rồi! Mày chạy đi! Sao không chạy nữa đi?”
“Giao cho cô đó, nếu cô giúp tôi giải quyết ổn thỏa thì tôi sẽ không làm gì cô” Miệng người đàn ông tràn đầy tà ác nói, sau đó, anh ta liền đấy Lâm Ngọc Linh đang ngơ ngác ra.
“Gô là ai? Có quan hệ gì với thằng nhóc chết tiệt này?” Ông chú mang vẻ mặt bất thiện hỏi.
Không có quan hệ gì hết trơn á!
Lâm Ngọc Linh hét lớn lời giải thích trong lòng, nhưng nhận thấy sự cảnh cáo của người đàn ông, cô không dám nói ra miệng, chỉ có thể căn răng nói: “Tôi…tôi là ai ông đừng quan tâm, trước đó cho hỏi rốt cuộc hai người đã xảy ra ân oán gì vậy?”
“Thăng nhóc chết tiệt này vừa nấy ở tiệm cơm chúng tôi ăn năm con gà không trả tiền, hẳn còn có ý đồ ăn chùa!” Ông chú tức tới mức đỏ mặt tía tai: “Mày không có tiền thì đừng có ăn, cái loại ăn xong không chịu trách nhiệm này còn ra thể thống gì nữa!”
Lâm Ngọc Linh nghe xong cực kỳ khiếp sợ, cái đầu cứng ngắc của cô quay lại nhìn về phía người đàn ông đẳng sau mình.
Anh ta đang dựa trên bức tường bên cạnh phơi nắng sau buổi trưa, hai tay vòng trước.
ngực, nhàn rỗi mà ngâm nga bài hát, mang, dáng vẻ cao cao tại thượng, như vẻ chuyện không liên quan tới mình Hơn nữa thân hình anh ta rất rằn chắc cũng rất gầy gò, một chút cũng không giống bộ dáng có thể ăn được hết năm con gà mài Lâm Ngọc Linh chả hiểu sao cả, nhưng vẫn căng da đầu giải quyết: “Chú…chú này, chú bớt giận trước đi, chúng ta thảo luận một chút xem nên giải xử lý chuyện này thế nào”
“Bớt nói nhảm đi, cô có thể trả tiền thay hắn không?”
Lâm Ngọc Linh hỏi: “Trả bao nhiêu?”
“Tổng cộng một triệu bốn trăm ngàn!” Ông chú trực tiếp vươn bàn tay mập mạp của mình về phía Lâm Ngọc Linh: “Hoặc là cô trực tiếp đưa tiền cho tôi, hoặc là tránh ra, đừng cản trở làm mất thời gian, tôi phải nhốt cái thăng chết tiệt này vào cục cảnh sát”
Lâm Ngọc Linh: “..”
Cô đi đến bên cạnh người đàn ông, hỏi: “Chắc anh không phải ngay cả một triệu tư cũng trả không nổi đấy chứ?”
Người đàn ông cực kỳ phối hợp mà lắc lắc đầu, sau đó cúi đầu kê vào bên tai Lâm Ngọc Linh, uy hiếp nói: “Cô phải nghĩ cho kỹ đó, nếu cô không trả tiền giúp tôi thì tôi sẽ nói với cảnh sát là cô bảo tôi làm vậy!”
“Anh!” Lâm Ngọc Linh lần đầu tiên gặp.
phải loại đàn ông mặt dày không biết xấu hổ như vậy, tức không chịu nổi nói: “Anh giỏi lắm, nghe được coi như tôi xui xẻo!”
Nói xong, cô liền móc trong túi ra mấy tờ tiền, đau lòng một phen sau đó đưa cho ông chú.
Ông chú đếm lại một lát, cuối cùng cũng vừa lòng gật gật đầu: “Vừa đủ”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!