Chương 174: Chẳng phải tôi đã đưa cô rồi sao
Nhưng Annie lại lạnh lùng nhếch môi: “Đều lý trí chút đi, thứ mấy người nghe chỉ là mặt ngoài thôi, nhưng bây giờ là trận đấu, Ngọc Lan nhất định sẽ dùng hết toàn lực!”
Lời Annie vừa nói xong, thì đột nhiên Chung Thành mở miệng thốt lên: “Mọi người mau xem tin tức này này!”
Nghe vậy, mấy người đều chụm đầu qua.
Thì ra không biết tại sao mà bản mo-rat bài đọc Ngọc Lan sẽ dùng trong thi đấu lại bị truyền ra ngoài.
Bản mo-rat bài đọc cũng chỉ có mấy câu ngắn ngủi, nhưng lại thể hiện ra được phong cách kỳ lạ.
Chớp mắt liền khiến cho các fans điên cuồng like và chia sẻ.
Sau khi đám người Annie xem xong, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
Chung Thành trước đó còn có thành kiến bây giờ lại trở nên im lặng, đạo hạnh của đối thủ thật sự quá cao, điều này đối với họ mà nói quả thật là áp lực rất lớn.
“Em đừng căng thẳng, cứ bình thường đối mặt như chính bản thân em là được, còn chuyện viết bài này cứ giao cho tụi chị” Annie vỗ vỗ vai Lâm Ngọc Linh, nhẹ giọng an ủi cô.
“Chị Annie, em rất cảm kích vì mọi người đã giúp đỡ em, nhưng dù sao trận đấu cũng là của em, em không muốn dựa vào mọi người rồi không làm mà hưởng nữa, lần này em muốn tự mình viết” Lâm Ngọc Linh chủ động yêu cầu.
“Em…có được không?” Annie do dự hỏi.
“Để em thử xem, trước kia em cũng từng viết rồi, có lẽ có thể lấy ra làm thử” Lâm Ngọc Linh trả lời.
Chủ yếu là bây giờ không còn cách nào khác nữa, chỉ có thế liều thôi.
Bên này Lâm Ngọc Linh đang buồn rầu vì trận đấu, mà bên Tạ Miên thì lại cực kỳ vui vẻ.
“Nào, cạn ly!”
Trong nhà hàng New star, Tạ Miên vui vẻ ra hiệu, tất cả mọi người trên bàn ăn đều cầm ly rượu lên cụng vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Anh Vũ, chẳng phải anh thích nhất là gà sao? Một bàn ăn này đều là tôi đặc biệt dặn nhà bếp làm, đều liên quan tới gà, anh ăn nhiều vào chút”
“Cảm ơn nhai”
Trân Thiên Vũ đặt ly rượu xuống, kẹp một miếng thịt mỡ lên, kéo khẩu trang xuống bỏ vào miệng ăn Trợ lý của Tạ Miên tràn đầy tò mò mà nhìn anh ta, thấp giọng cười hỏi: “Anh Vũ, anh ăn thế này có tiện không? Đeo kính râm chẳng lẽ không thấy rất vướng víu sao? Không bằng cởi khẩu trang ra cho chúng tôi được chiêm ngưỡng khuôn mặt anh đi!”
Nụ cười ở khóe môi Trần Thiên Vũ lập tức lạnh xuống, anh ta không làm gì cả, chỉ ngồi đó thôi thì sự uy nghiêm tản ra từ trên người cũng đủ khiến người khác sợ hãi: “Anh còn không có tư cách yêu cầu tôi!”
‘Vẻ mặt của tay trợ lý cứng lại.
Tạ Miên âm thầm trừng tay trợ lý một cái vì tội không thức thời, sau đó vội vàng cầm ly rượu lên, khuôn mặt mang vẻ xin lỗi nói: “Anh Vũ, trợ lý này trời sinh đã không giỏi nói chuyện, nếu có chỗ nào đắc tội thì mong anh lượng thứ cho, tôi thay cậu ta kính anh một ly”
Trần Thiên Vũ nâng ly rượu lên cụng với cô ta một cái, phút chốc liền uống hết vào bụng.
Tửu lượng của Tạ Miên không tốt lắm, chỉ nhấp một ngụm nhỏ bèn đặt xuống, cô ta cười hỏi: “Anh Vũ, anh xem cả bàn tiệc này, anh thấy có vừa lòng không?”
“Trừ một số người ra thì những thứ khác cũng không tệ!” Trần Thiên Vũ trả lời, trợ lý biết anh ta đang nhắc đến mình, trên mặt hơi xẹt qua vẻ không vui, nhưng lại không thể hiện ra.
“Vậy tôi đuổi anh ta đi, tránh cho anh Vũ nhìn thấy lại phiền lòng” Tạ Miên một bên cười với Trần Thiên Vũ, một bên bảo trợ lý mình tránh đi.
Trần Thiên Vũ trực tiếp bỏ một miếng thịt gà vào miệng: “Cô Miên đối tốt với tôi như vậy, tôi còn không biết phải báo đáp cô thế nào đây!”