Chương 33: Cô ấy giống như con mèo hoang nhỏ, rất không nghe lời
Anh đảo mắt một vòng qua những người lính đang mệt lả người này rồi cau mày nói: “Trịnh Thành Nam, mặc dù tích cực huấn luyện là chuyện tốt nhưng đối với một người lính mà nói thì nghỉ ngơi cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng”
“Vâng, thủ trưởng” Trịnh Thành Nam trả lời rồi quay về phía binh lính của mình, ra lệnh một cách nghiêm túc: “Toàn đội, nghiêm!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, tiếng ống quần cọ xát vào nhau rộ lên cùng một lúc.
Trịnh Thành Nam liếc mắt nhìn họ một cách hài lòng nhưng trên khuôn mặt cứng rắn của anh ta không hề lộ ra một cảm xúc nào: “Nếu thủ trưởng đã có lệnh thì hôm nay các cậu về nghỉ ngơi sớm hơn một chút đi”
Cuối cùng thì trái tim căng như dây cung của những binh lính này cũng được buông xuống, họ đồng thanh hô: “Cảm ơn thủ trưởng”
“Được rồi, về phòng ngủ đi” Trịnh Thành Nam thở dài một cách bất đắc dĩ rồi ra lệnh.
Sau khi binh lính rời đi, Trịnh Thành Nam mới thả lỏng một chút.
Anh ta cởi chiếc mũ ướt đẫm mồ hôi trên đầu xuống rồi cười hiền với Chu Hoàng Anh: “Tối nay thủ trưởng đi đâu mà bây giờ mới về thế hả?”
“Tôi biết này, tôi biết này!” Chu Hoàng Anh còn chưa kịp trả lời thì không biết Trần Tuấn Anh chui ở đâu ra với vẻ mặt vô cùng phấn khởi: “Tôi biết thủ trưởng của chúng ta đi đâu rồi nhé”
Trịnh Thành Nam buồn cười hỏi: “Thế à?
Cậu nói thử xem”
Trần Tuấn Anh nhìn thoáng qua hai mắt Chu Hoàng Anh, thấy trong mắt anh không có vẻ khó chịu thì mới cười hì hì rồi nói: “Cuối cùng thì thủ trưởng của chúng ta, cây vạn tuế mười nghìn năm tuổi này cũng biết nở hoa rồi đấy. Cái này gọi là mùa hè đến, vạn vật đều sống dậy rồi…
Chu Hoàng Anh nhướng mày, ra lệnh bằng giọng âm trầm: “Trần Tuấn Anh, chạy ba kilomet”
Tên nhãi này to gan quá rồi!
“Đừng mà đừng mà. Bây giờ em nói thật là được đúng không?” Trần Tuấn Anh hơi kinh sợ mà đứng dậy một cách đàng hoàng giống như gà con bị diều hâu bắt đi vậy. Anh ta nói vô cùng có quy củ: “Thật ra thì thủ trưởng của chúng ta sắp kết hôn rồi”
“Hả? Thật à?” Trịnh Thành Nam hơi sửng sốt.
“Là thật đó.” Trần Tuấn Anh nói: “Nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy thì tôi cũng không tin đâu, nhưng quan trọng nhất là, thủ trưởng của chúng ta lại đi kết hôn với một người phụ nữ, một người phụ nữ đấy”
Nghe anh ta nói xong, Trịnh Thành Nam bèn quay đầu nhìn về phía Chu Hoàng Anh.
Anh ta muốn mở miệng hỏi Chu Hoàng Anh đôi lời.
Dường như đọc được suy nghĩ của Trịnh Thành Nam nên Chu Hoàng Anh nói bằng giọng nhàn nhạt: “Tâm trạng của tôi hôm nay khá tốt nên nếu có chuyện gì muốn hỏi thì cậu cứ hỏi đi”
Trịnh Thành Nam hơi chần chừ một lúc rồi mới cẩn thận hỏi: “Thủ trưởng, cậu… cậu nghiêm túc đấy à?”
Nghe thấy câu hỏi của anh ta, dường như trước mắt Chu Hoàng Anh hiện lên khuôn mặt ngây ngô, đáng yêu của cô gái nhỏ đó.
Tim anh như mềm nhũn ra, ngay cả đôi môi mỏng cũng khẽ cong lên, để lộ ra một nụ cười mỉm vô cùng dịu dàng: “Ừ, tôi quyết định rồi, là cô ấy Vẻ ngạc nhiên thoáng qua đáy mắt của Trịnh Thành Nam Từ trước đến giờ, Chu Hoàng Anh sẽ không tùy tiện làm một việc hay làm vì bất cứ một người nào cả. Nhưng một khi anh đã quyết định thì anh sẽ vô cùng coi trọng điều ấy.
Trần Tuấn Anh không nhịn được mà nói xen vào, anh ta nhỏ giọng thầm thì: “Chuyện này không công bằng, rõ ràng tôi đẹp trai hơn thủ trưởng, chọc cho con gái cười giỏi hơn thủ trưởng. Sao tôi lại không tìm được vợ cơ chứ?”
Chu Hoàng Anh liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi cười như không cười: “Cậu nói nghiêm túc đấy hả?”
Trần Tuấn Anh câm miệng ngay lập tức.
Trịnh Thành Nam cười một cách thoải mái : “Nghe cậu nói như vậy, tôi cũng rất p cô gái đó một lần. Thủ trưởng, cậu ưu tú như vậy thì chắc chắn cô gái mà cậu coi trọng cũng sẽ không thua kém đâu đúng không?”
Ưu tú?
Nghĩ đến vẻ ngây ngô đáng yêu của Lâm Ngọc Linh thì khóe môi của Chu Hoàng Anh lại cong lên, dường như anh thấy hơi buồn cười: “Không, cô ấy giống như một con mèo.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!