Chương 72: Tỉ suất người nghe kinh người
Vừa nãy cô thật đúng là bị hưng phấn làm cho đầu óc choáng váng, nên quên mất chuyện này, mà sao ngay cả đàn anh Tô cũng mặc cho cô làm bậy vậy chứ?
Mã Tô dường như nhìn ra được Lâm Ngọc Linh đang nghĩ gì, an ủi mà cười một cái: “Yên tâm đi, đây là quyết định của bản thân anh, cho dù việc nghe đài có bị ảnh hưởng thì cũng không liên quan đến em”
Lâm Ngọc Linh đương nhiên hiểu rằng đây là Mã Tô muốn tốt cho mình.
Nhưng chính vì như vậy, nên cô mới càng không muốn Mã Tô và câu lạc bộ vì cô mà bị tổn thất.
Nhìn bộ dáng không thể an lòng kia của cô gái, Mã Tô chỉ có thể cầm máy tính của câu lạc bộ qua: “Anh giúp em xem thử tỉ lệ người xem?
Anh rất ít khi quan tâm đến mấy thứ này, nhưng vì Lâm Ngọc Linh, anh tình nguyện lãng phí thời gian xem thử một chút.
“Được” Lâm Ngọc Linh dùng sức gật đầu, chỉ khi biết được đáp án chính xác rồi thì cô mới có thể yên lòng được.
Nhưng cô lại không có dũng khí lại gần nhìn xem, mang khuôn mặt căng thẳng mà đợi chờ phán quyết cuối cùng, Mã Tô có hơi dở khóc dở cười, cũng không hề thúc giục cô, mà tiếp tục điều chỉnh máy tính.
Nhưng lúc anh nhìn thấy tỉ suất người nghe hôm nay, đôi mắt màu hổ phách kia liên hiện lên ánh sáng, thậm chí còn kinh ngạc tới mức nhất thời nói không ra lời.
Lâm Ngọc Linh thì lại càng bị dọa cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Đàn…đàn anh Tô, vẻ mặt này của anh là có ý gì đây, tỉ suất người xem rất ảm đạm đúng không?”
Môi mỏng của Mã Tô mang theo nụ cười thần bí: “Muốn biết? Vậy qua đây xem đi”
Lâm Ngọc Linh “tưng’ một tiếng nhảy ra khỏi ghế, nhưng lúc đang đi về phía trước thì cô lại đột nhiên dừng bước chân, cô hồi hộp nói: “Em…em, vẫn là thôi đi, đàn anh, anh nói cho em là được rồi”
Mã Tô cứ nhất quyết đối nghịch với cô, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Lâm Ngọc Linh, kéo đến trước máy tính: “Đừng sợi Em cứ xem cho kỹ đi”
Lâm Ngọc Linh liên lục làm các loại hít sâu trong lòng, ôm suy nghĩ ‘chết sớm chết muộn đều là chết, không bằng chết cho thống khoái”, ngẩng mạnh đầu lên nhìn về phía máy tính Nhưng một cái nhìn này lại khiến cho tế bào toàn thân cô đều bị chấn động, chỉ thấy tỉ suất người xem hôm nay không những không hề sụt giảm, mà còn tăng lên thêm mười phần trăm.
Nhìn chăm chằm vào số liệu kinh người kia, Lâm Ngọc Linh trợn mắt há miệng mà nỉ non “Đàn… đàn anh Tô, anh véo em một cái, em không phải đang nằm mơ đấy chứ?”
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, Mã Tô bất lực mà cười lên.
Mã Tô không hề động tay, Lâm Ngọc Linh đành tự mình làm, cô dùng sức véo một cái lên bắp đùi mình, lập tức liền hít vào một ngụm khí lạnh.
“Hít—”
Đau thật, cô không hề nằm mơ!
Niềm vui trong lòng Lâm Ngọc Linh dần dần lan tràn, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể tin nổi, với loại người có tiếng xấu lan xa như cô thì tỉ suất người xem phải giảm xuống mới đúng chứ.
Cô nghiêm túc hỏi: “Đàn anh Tô, anh nói thật cho em biết, không phải anh vì muốn an ủi em, mà động tay chân với tỉ suất người xem đấy chứ?”
Mã Tô lập tức cạn lời mà đỡ trán, anh như trừng phạt mà gõ lên đầu Lâm Ngọc Linh: “Cô bé ngốc, vừa nãy em không thấy răng lúc anh nhìn thấy số liệu cũng rất sửng sốt sao?”
“Nếu em vẫn không chịu tin anh, vậy thì xem bình luận bên dưới đi.”
Thuận theo lời nhắc nhở của Mã Tô, tầm mắt của Lâm Ngọc Linh liếc về phía dưới máy tính, chỉ thấy khung bình luận trong thời gian ngắn đã hơn năm ngàn cái, hơn nữa còn đang dần tăng lên.
Lâm Ngọc Linh vẫn còn nhớ, vào hai năm trước số lượng bình luận kinh người thế này cũng đã từng xảy ra trên người người dẫn chương trình giải trí rất nổi tiếng hiện nay.
“Trời ạ, mấy người có nghe thấy bài thơ về mùa xuân trên đài phát thanh hôm nay không, thanh âm của cô gái kia hay quá đi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!