Chương 73: Suýt chút nữa là tỏ tình rồi
“Chủ bình luận trên nói có lý lắm, mặc kệ nhân phẩm đạo đức của Lâm Ngọc Linh này thế nào, thân là thanh khống như tôi đã hoàn toàn nghiện giọng của cô ấy rồi, từ hôm nay trở đi tôi chính là fan đầu tiên của Lâm Ngọc Linh, có ai cùng làm không?
Chuyện khiến Lâm Ngọc Linh kinh ngạc là, những bình luận này đều theo chiều hướng tốt, thậm chí có mấy bình luận chửi bới cô đều bị những người ủng hộ cô chửi lại.
Không ngờ, chỉ một lần phát thanh mà lại khiến cho tình thế cưỡi hổ khó xuống hiện giờ của cô được nghịch chuyển, thậm chí còn kiếm được không ít fans.
Khóe môi Lâm Ngọc Linh không nhịn được hơi nhếch lên, cho dù đã giấu đi phần lớn, nhưng vẫn không che được sự vui vẻ phát ra từ trong lòng cô.
“Ngọc Linh, chúc mừng em nha” Mã Tô cười nói, thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng anh cũng cực kỳ thoải mái.
“Không, đàn anh, là em nên cảm ơn anh mới phải” Lâm Ngọc Linh cực kỳ thành kính mà cúi người, nói: “Nếu không nhờ anh nói nhiều lời an ủi với em, nếu không phải anh giúp em chuẩn bị nhiều thơ như vậy, thì tình hình cũng sẽ không tốt như bây giờ”
“Ngọc Linh, những thứ này đều là do em có được bằng thực lực của mình, không liên quan tới ai hết, người nghe bị thuyết phục không bởi bất cứ nguyên do bên ngoài nào”
Mã Tô lời nói thấm thía mà vỗ vai cô, cười dịu dàng nói: “Em rất giỏi, sau này tiếp tục cố gắng, câu lạc bộ chúng ta còn chờ nhờ vào em mà rạng danh đói Lâm Ngọc Linh có hơi được sủng mà sợ, cười nói: “Đàn anh Tô, anh đừng tâng bốc em nữa, coi chừng té đau đấy”
“Không sao, té thì có anh đỡ em”
Lâm Ngọc Linh lướt nhìn thời gian, vội vàng nói: “Đàn anh, đã là giữa trưa rồi, em không làm lỡ thời gian ăn trưa của anh nữa, em về phòng học trước đây”
Đơn giản nói xong lời tạm biệt, Lâm Ngọc Linh ôm sách liền muốn rời khỏi câu lạc bộ, Mã Tô nhìn bóng lưng cô, trong mắt hiện lên vẻ không nỡ, anh phát hiện bản thân rất sợ cùng Lâm Ngọc Linh tách ra Anh không nhịn được mà gọi cô lại: “Ngọc Linh!”
Lâm Ngọc Linh quay đầu nhìn Mã Tô, “Sao thế? Đàn anh Tô còn có chuyện gì sao?”
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô gái, vành tai Mã Tô đỏ lên, anh muốn nói lại thôi, rồi nói: “Em có thể…” ‘ăn cơm trưa cùng anh không?”
Nhưng những lời đăng sau của Mã Tô cứ như bị kẹt lại trong họng, làm sao cũng không nói ra được.
Lâm Ngọc Linh tò mò nghiêng đầu hỏi, “Đàn anh, anh làm sao thế? Em có thể thế nào?” Cô không khỏi có hơi nóng vội, cô chịu không được nhất chính là có người khơi dậy sự tò mò của mình.
Nhưng lần này Mã Tô cứ như đang nặn kem đánh răng vậy, nặn cả nửa ngày cũng chả nặn ra được gì, cuối cùng anh từ bỏ: “Không có gì, cứ coi như vừa rồi anh chẳng nói gì cả, em đi đi”
Lâm Ngọc Linh: ”..”
Đùa cô sao! Cô đã rửa sạch tai rồi, chỉ đợi nghe nữa thôi mà kết quả lại chả nói gì cả?
Được rồi, bây giờ cô cũng không nỡ oán trách gì Mã Tô, yên lặng nghẹn lòng tò mò của mình lại, cực kỳ lễ phép nói: “Nếu vậy thì em không hỏi nữa, đàn anh, hẹn gặp lại”
“Được, đi từ từ thôi” Mã Tô chu đáo dặn dò.
Nhìn bóng dáng Lâm Ngọc Linh dần dần cách xa mình, cuối cùng biết mất vào trong phòng học, ánh sáng trong mắt Mã Tô ngày càng ảm đạm, cuối cùng biến thành buồn nản.
Hồi nãy anh suýt nữa là tỏ tình rồi.
Anh bắt đầu oán giận bản thân mình, đồ ngốc, chỉ nói một câu cùng nhau ăn cơm trưa sao lại trở nên khó như vậy chứ?!!
Nhưng không sao, bây giờ anh đã đổi mới được rất nhiều độ hảo cảm trong lòng Lâm Ngọc Linh rồi.