Chương 80: Xin lỗi, tôi sẽ không nhường đâu
Những lời phía sau của Hà Miểu rất được lòng Tạ Miên, cô ta cao ngạo mà đứng dậy khỏi ghế, dưới sự hầu hạ của tất cả mọi người mà bước đến trước số lễ phục đó.
Tạ Miên đương nhiên rất thích số lễ phục này, nhưng không thể thể hiện ra quá rõ ràng, nếu không sẽ mất giá giống như Hà Miểu và Hoàng Hồng Nga vậy.
Sau khi cô ta nhìn hết một vòng, thì cau mày lại: “Quân áo các người thiết kế chỉ có mấy kiểu dáng thế này thôi?”
Người phụ trách sửng sốt, ông ta trả lời: “Cô Miên, đây đã là hàng bán chạy nhất của cửa hàng chúng tôi rồi, sao thế? Cô không vừa ý sao?”
Tạ Miên hơi mở miệng, cô ta vừa định nói chuyện, đột nhiên nhân viên trong cửa hàng đều đồng loạt phát ra tiếng hô kinh ngạc.
Chỉ thấy Lâm Ngọc Linh mặc một bộ lễ phục nhỏ chậm rãi bước ra từ phòng thay đồ, có lẽ là lễ phục tôn lên cô, khiến hành động của cô trở nên cao quý hơn rất nhiều so với lúc mới bắt đầu bước vào.
Ngay cả Tạ Miên cũng nhịn không được nhìn cô nhiều thêm vài lần.
Người phụ trách thấy thế liền cực kỳ vui vẻ, nói: “Ôi chao, bộ lễ phục này đúng là quá thích hợp với cô rồi, cô mặc vào thật sự đẹp quá đi”
“Cảm ơn”
Lâm Ngọc Linh đang hiền hòa nói cảm ơn, đột nhiên cô nghe thấy một trận tiếng bước chân gấp gáp, sau đó liền nhìn thấy Tạ Miên đang đi về phía mình.
Cô ta nhìn từ trên xuống dưới ước lượng lễ phục của Lâm Ngọc Linh, hỏi: “Bộ lễ phục này là?”
“Bộ này là sản phẩm mới nhất của Trì Linh chúng tôi, còn chưa kịp công bố ra ngoài”
Người phụ trách tự hào mà nói.
Tạ Miên liếc nhìn bằng nửa con mắt: “Vừa nãy tại sao không cho tôi xem bộ này?”
Người phụ trách ngửi được sự việc có chút không đúng, cẩn thận từng li từng tí nói: “Loại lễ phục định chế thế này mỗi loại chỉ làm một bộ, tôi cũng muốn cho cô xem, nhưng tôi cũng bất lực mà”
“Nếu đã vậy” Tạ Miên lạnh lùng mở miệng ra lệnh, nói: “Tôi nhìn trúng bộ này rồi, tôi lấy Miệng người phụ trách há còn to hơn cả quả trứng gà, sau đó, sắc mặt ông ta trắng bệch còn hơn vách tường.
Toi rồi toi rồi, đây thật đúng là một vấn đề bỏng tay, vừa nấy nhìn dáng vẻ đó của Lâm Ngọc Linh rõ ràng là rất thích, nhưng ai ngờ Tạ Miên lại đột nhiên xen ngang vào.
Một người phụ nữ là do Chu Hoàng Anh dẫn tới, một người là cô cả nhà họ Tạ có một đống thế lực sau lưng, hai nhân vật này ông ta đều không đắc tội nổi!
Lâm Ngọc Linh nhăn tít đầu mày, cô mở miệng nhắc nhở, nói: “Cô à, bộ này là tôi tới trước thay vào, theo lý nên để tôi đem đi mới phải”
“Hừ” Tạ Miên vòng hai cánh tay, cười trào phúng.
Hoàng Hồng Nga dùng dáng vẻ như nhìn một con ngốc mà nhìn Lâm Ngọc Linh: “Con nhóc chết tiệt này mày điên rồi hả? Mày có biết chị họ tao là ai không? Chị họ tao bảo mày cởi ra thì mày phải ngoan ngoãn cởi ra, mày dám giành quần áo với chị họ tao? Mày muốn chết đúng không!”
Lâm Ngọc Linh tức tới mức ngực phập phồng, trước giờ cô chưa từng gặp kẻ nào có lý không tha người như vậy.
Có lẽ là bị Chu Hoàng Anh nuôi quen rồi, Lâm Ngọc Linh nhất thời cũng không cam tâm mà nói lại: “Tôi mặc kệ mấy người là ai, bộ lễ phục này là tôi nhìn trúng trước, làm việc gì cũng phải có trước có sau, cho nên tôi sẽ không nhường đâu”
Đây là lần đầu có người dám chống lại Tạ Miên, sắc mặt cô ta đen như đáy nồi, cô ta không khỏi nhìn thẳng vào Lâm Ngọc Linh, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái dưới ánh đèn chiếu sáng tỏ ra cực kỳ đáng yêu.
Chỉ là—Tại sao Tạ Miên càng nhìn càng thấy quen mắt nhỉ?
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!