Vi Hy tỉnh dậy điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là bóng tối, màn đêm u ám bao lấy cô như muốn nuốt chửng linh hồn.
Đôi mắt của cô trong đêm tối lại càng thêm sắt lạnh.
Cô không biết việc cứ mãi nhẫn nhịn như vậy là đúng hay sai nữa...!
Cô cứ thế thức mãi đến khi bình minh, ánh nắng chiếu qua khe cửa êm dịu.
Mà cô vẫn giữ nguyên một tư thế nằm như lúc hôm qua cô vừa tỉnh dậy.
"Ra đây đi, đứng mãi như thế cũng không thể thay thế được tôi là hung thủ chân chính giết Ninh Hinh yêu dấu của anh đâu".
Cô nhếch môi khinh miệt, vì còn rất yếu nên giọng nói có phần hơi nhỏ.
Vụ Quân cùng từ phía cửa quần áo đẩy cửa bước ra, chắc hẳn sẽ chẳng ai nghĩ rằng căn thư phòng của anh ta lại được nối liền với phòng cô qua chiếc tủ quần áo này.
Anh mặt vẫn lạnh lùng, thản nhiên đút tay vào túi quần bước gần đến giường có vài bước rồi dừng lại, đứng từ xa nhìn bằng gạt trên trán lấm tấm máu, mà Vụ Quân cau chặt mày, đôi mắt chim ưng hiện lên một tia khó nắm bắt nhưng sau đó liền biến mất.
"Ohhhh, vẫn còn biết thân biết phận đấy chứ".
Anh giọng điệu giễu cợt nhìn cô.
"Vu Quân, mong rằng anh sẽ không hối hận vì dám động vào tôi".
Vi Hy cũng lười phải nói chuyện với anh nên dứt khoát nhắm mắt kéo chăn mà đi ngủ.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của anh dần chuyển động rồi nhỏ dần, Vi Hy lúc này mới mở mắt nhìn trần nhà suy tư.
Vụ Quân ngồi vào xe, được Trác Bình lái chở anh đến công ty.
"Đã có tin tức gì của Trần Hạo chưa?".
Vụ Quân nhắm mắt tựa sau ghế thản nhiên hỏi.
"Thưa Quân chủ, Trần Hạo vẫn còn đang đàm phán với bọn người Achraf, nhưng hình như chúng không có ý định sẽ buôn bán với chúng ta".
Đêm qua Vu Quân đã quyết định để anh ta đi càng sớm càng tốt nên đã để máy bay tư nhân đến đưa anh ta đi ngay trong đêm.
Tính ra thì cũng đã kì kèo mấy tiếng đồng hồ rồi nhỉ.
"Nếu như không muốn...!thì thôi vậy".
Câu nói làm Trác Bình quay phắt đầu lại, phải biết rằng Quân chủ nhà bọn họ đã nhận định làm việc gì là phải hoàn thành đến cùng, mà tại sao bây giờ lại *dễ nói chuyện* như vậy?
Một tuần sau,
Vi Hy trong một tuần này liền cứ ở lì trong phòng, đến bữa dì Triệu sẽ mang thức ăn đến rồi chờ cô ăn xong thì dọn đi.
Nhưng cô lại ăn rất ít, có hôm còn không ăn nên thân thể vốn đã ốm nay còn hốc hác xanh xao hơn.
Biết lí do vì sao không, vì nó chỉ toàn là cháo cùng rau xanh, tổ yến, đồ bỏ những thứ mà bỏ vào miệng cô chẳng nghe được hương vị gì cả, chán ngắt.
Vì không bước chân ra khỏi phòng nên cô và Vụ Quân cũng không chạm mặt nhau.
Hôm nay, Trần Hạo đến cắt chỉ cho cô.
Vết thương trên trán khá dài độ hai phân, cũng chưa có lành hẳn.
"Này, nếu muốn sẹo không lồi lên thì kiêng những thứ anh đã viết trên tờ giấy này đấy".
Trần Hạo cứ như *bà mẹ già* mà lải nhải bên tại cô rất lâu rồi mới chịu đi.
Nhìn tờ giấy trên tay mà trái tim cô như vỡ nát:
Nhìn khay chỉ toàn cháo, rau xanh, những thứ đồ bổ mà cô ngán lên tận cổ dứt khoát cự tuyệt lời dụ dỗ cho cô ăn của dì Triệu.
Bà cũng lực bất tòng tăm mà bê xuống, cô bé này mảng nào cũng tốt gần như là hoàn mỹ nhưng chỉ có về mảng ăn uống thì rất là khó chiều.
Vụ Quân hôm nay về sớm hơn mọi ngày, vừa bước vào nhà đúng lúc đụng phải dì Triệu.
"Thiếu gia".
Bà bế mâm cơm đồ ăn vẫn còn nguyên cúi đầu chào anh.
"Vẫn không chịu ăn uống à?".
Anh nhíu mày nhìn lên cửa phòng cô mà hỏi dì Triệu.
"Vâng, cô ấy không muốn ăn những thứ này.
Tôi thật hết cách, cô ấy không thể ăn những thứ dầu mỡ được".
Bà giọng đều đều báo cáo.
Thật ra cả tuần nay, anh không gặp cô không có nghĩa là sẽ không hỏi han tình hình về cô với dì Triệu.
Anh biết hôm nay cô cắt chỉ, lại bụng nhịn đói lâu như vậy rồi chắc chắn sẽ lại sinh bệnh nên anh dứt khoát đưa áo vest cùng cặp táp bảo dì Triệu mang lên thư phòng hộ mình.
Còn mình thì chính tay bế mâm cơm đi lên phòng CÔ..