Sắc mặt của Triệu Dũng Mãnh cũng tái nhợt đi, rõ ràng là đã bị thương.
Thuộc hạ của Tô Linh Lung bị thương càng nghiêm trọng, trước đó đã bị thương, vết thương lần này càng nặng hơn, khiến anh ta quỳ một chân xuống đất.
“Dựa vào ba tên phế vật các người cũng muốn cản tôi, đúng là không biết trời cao đất dày!”
Âu Dương Đạo Vĩ mang theo khí thế tàn ác, nhìn ba người cười gằn.
“Còn mày nữa Diệp Phàm, lúc này rồi còn ôm chân Phật, không cảm thấy nực cười sao?”
Âu Dương Đạo Vĩ châm biếm: “Chỉ là thiên tài luyện võ mà thôi, thật sự xem mình là tuyệt thế kỳ tài sao?”
“Đi chết đi, đồ giun dế nhà mày!”
Nói rồi, Âu Dương Đạo Vĩ cầm trường đao xông về phía Diệp Phàm như một tia chớp.
“Chặn lại!”
Diệp Chấn Hà gầm lên, từ bên cạnh lại lao tới, Âu Dương Đạo Vĩ hừ lạnh, vung quyền đánh ra.
Nội lực hóa thành quyền ấn phá không đánh tới, Diệp Chấn Hà kêu to, cảm thấy như bị sỉ nhục, Âu Dương Đạo Vĩ đã kinh thường đến mức không thèm đánh chính diện với ông cụ.
Triệu Dũng Mãnh cũng được thể lao tới, cây đao gắn vòng đồng chém xuống Âu Dương Đạo Vĩ.
Sắc mặt Âu Dương Đạo Vĩ nghiêm túc hơn, quay lưỡi đao hướng về phía Triệu Dũng Mãnh.
Thuộc hạ của Tô Linh Lung cũng chật vật đứng dậy, nhưng lúc này anh ta cảm thấy bên vai đè nặng xuống.
Không biết từ lúc nào Diệp Phàm đã đứng bên cạnh anh ta, đặt tay lên vai anh.
“Anh, phần còn lại giao cho em đi, anh vất vả rồi!”
Nói xong, Diệp Phàm bước về bên cạnh Linh Hồ Uyển Nhi, hét lớn với Triệu Dũng Mãnh vẫn còn đang liều mình chiến đấu.
“Ông Đại Pháo, ông lùi về đi, lão già Âu Dương đó để cháu xử lý…”
“Mẹ, bao năm rồi cậu vẫn gọi tôi là ông Đại Pháo…”
Triệu Dũng Mãnh quát lại, giọng nói rền vang như sấm đánh, vô cùng oanh liệt.
Biệt danh của Triệu Dũng Mãnh là Triệu Đại Pháo, tính cách hắn ta nóng như lửa, không hợp mắt cái là đánh lộn.
Bất kể là khi còn làm giáo quan trong quân đội, hay làm giáo đầu trong nhà họ Triệu, hắn ta đều là một trong những người mà cấp dưới sợ nhất.
“Lão già Âu Dương, hôm nay, chỉ có một người mới có thể bước chân ra khỏi cửa nhà họ Diệp!”
Diệp Phàm hét lớn, hai mắt anh đỏ quạnh, nội lực toàn thân đang luân chuyển.
Linh Hồ Uyển Nhi cầm trường kiếm chỉ ra xa, thời khắc nội lực tuôn trào, máu tóc dài không gió mà vẫn tung bay.
Sắc mặt Âu Dương Đạo Vĩ lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại u ám xuống.
Bởi vì khí thế của Diệp Phàm và Linh Hồ Uyển Nhi như đang cuốn lấy nhau, chứ không phải phân tách ra.
“Giết!”
Hai người cùng hét, cùng di chuyển, xông lên hướng Âu Dương Đạo Vĩ.