Lục Mộc Kình đứng dậy trước.
Viêm Cảnh Hi nhìn anh, quần áo trên người anh đã xộc xệch nhưng không hề ảnh hưởng tới phong thái cao quý của anh, ngược lại còn toát ra một loại mị hoặc ngỗ ngược.
Theo bản năng, cô liếm môi một cái, cảm thấy hơi khát nước, sau khi ngồi dậy liền lấy ly rượu vang ở trên bàn uống một hớp lớn.
"Vẫn còn uống.
" Lục Mộc Kình gõ đầu cô một cái.
"Ơ.
" Viêm Cảnh Hi che trán, ánh mắt lim dim: "Em thấy khát.
"
"Chờ một chút, để anh đi lấy nước cho em.
" Lục Mộc Kình đi tới phòng bếp.
Viêm Cảnh Hi dựa vào ghế sa lon, nhìn đôi của Vương Triển Lam và Sở Vân Thiên vẫn còn tiếp tục, ngược lại đôi của Bạch Mặc Liêu hình như đã kết thúc từ sớm.
Anh ta nghiêng người tựa vào cửa, trong tay kẹp thuốc lá, nhả ra một vòng khói trắng, ánh mắt lãnh đạm chứa dựng mấy phần nhàm chán lười biếng, lúc nhìn thấy cô, trong mắt thoáng qua một tia sâu xa, đi về phía cô.
Lục Mộc Kình cũng từ trong phòng bếp đi ra, chạm mặt với Bạch Mặc Liêu.
Bạch Mặc Liêu cười khổ, nhún vai, "Được rồi, em chấp nhận thua cuộc, em sẽ tới gian phòng ngoài cùng.
"
Bạn gái mà anh ta mang tới lập tức ôm tay anh ta, hai người đi vào căn phòng ngoài cùng, khóa cửa lại.
Viêm Cảnh Hi ngáp một cái, lảo đảo đi tới chỗ Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình đỡ cô, "Uống nước trước đi.
"
"Dạ.
" Viêm Cảnh Hi nhận lấy cái ly trong tay Lục Mộc Kình, ừng ực uống sạch, tay chỉ vào căn phòng cạnh cầu thang, "Tôi sẽ ở đó, đúng không?"
"Ừ.
" Lục Mộc Kình đỡ Viêm Cảnh Hi đi vào.
Viêm Cảnh Hi đảo mắt nhìn bốn phía.
Đây là một gian phòng khách thông thường, có một chiếc giường một thước tám nhân hai thước, một chiếc TV màn hình phẳng, phòng vệ sinh trong, không có gì đặc biệt.
Cô lao tới chiếc giường, giang rộng tứ chi, cong mắt cười nói: "Tôi ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn.
"
Lục Mộc Kình: "! "
Viêm Cảnh Hi nói xong liền cảm thấy có gì đó không ổn, ngồi dậy nhìn Lục Mộc Kình, "Hay là, anh ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất đi.
"
Đột nhiên đèn tự động ngắt, trong phòng tối om.
"A.
" Viêm Cảnh Hi theo bản năng hét lên một tiếng.
"Tiểu Hi, em không sao chứ?" Lục Mộc Kình sợ Viêm Cảnh Hi xảy ra chuyện gì, sải bước xông tới, cúi người tìm kiếm cánh tay của Viêm Cảnh Hi.
Bíp một tiếng.
TV trong phòng được bật lên.
Trong nháy mắt, căn phòng sáng lên.
Lục Mộc Kình đang nắm chân cô, còn Viêm Cảnh Hi nắm cánh tay anh, hai người mặt đối mặt, chỉ cách nhau 3cm.
Trong phòng lập tức yên tĩnh tới mức dường như có thể nghe được tiếng hô hấp và tiếng tim đập của đối phương.
Nhiệt độ cũng lập tức tăng vọt.
Nhưng giây kế tiếp TV đã phát ra âm thanh.
Mắt Viêm Cảnh Hi theo bản năng nhìn vào TV.
TV đang chiếu những hình ảnh hạn chế độ tuổi.
Viêm Cảnh Hi lần đầu tiên nhìn thấy loại phim này, kinh ngạc há mồm ra, đầu óc trống rỗng, trong lúc nhất thời quên phải nhìn đi chỗ khác.
Lục Mộc Kình nương theo ánh mắt cô, nhìn về phía TV.
xxx
Cơ thể Lục Mộc Kình lập tức bốc lên một ngọn lửa, nhìn chằm chằm đôi mắt sóng sánh của Viêm Cảnh Hi, khàn giọng hỏi: "Em có thích kiểu này không?"
"Hả?" Viêm Cảnh Hi nhíu mày, ánh mắt mờ mịt xem những hình ảnh kinh tâm động phách trên TV.
Đột nhiên, giống như nghe thấy Lục Mộc Kình đang hỏi mình điều gì, chuyển mắt về phía anh, hoảng hốt đối diện với đôi mắt tối sâu của anh.
"Anh nói gì cơ?" Viêm Cảnh Hi u mê hỏi.
Lục Mộc Kình nhìn gương mặt ửng hồng giống như quả đào của cô, đôi mắt khiến người ta chìm đắm của cô phản chiếu hình bóng anh.
Trong mắt cô chỉ có một mình anh thế này, cảm giác rất thỏa mãn, rất tốt.
Mắt Lục Mộc Kình như có hào quang Bắc Cực hoa mỹ thoáng qua, anh kích động cúi người hôn lên môi Viêm Cảnh Hi.
Cả người Viêm Cảnh Hi khẽ run lên.
Anh ôn nhu tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi của cô mà chơi đùa.
Viêm Cảnh Hi chỉ cảm thấy mùi vị của rượu vang lao vào trong mũi, giống như là uống say, đầu càng thêm choáng váng.
Lục Mộc Kình ép thân thể xuống, nắm hai tay cô đặt trên đỉnh đầu, đè lên trên gối.
Nụ hôn từ trên môi cô dần dần trượt xuống, rồi dời ra sau gáy.
Rất nhột, nhưng cô như bị điểm huyệt không thể động đậy, cảm giác xa lạ từng tấc từng tấc một cắn nuốt da thịt, huyết dịch, tế bào trên người cô.
Viêm Cảnh Hi híp mắt, tầm mắt rơi trên màn hình TV.
xxx
Một cảm giác vô hình dâng lên trong cơ thể, cuồn cuộn trào xuống bụng.
Tựa như lênh đênh trên mặt biển, không thể suy nghĩ được gì.
Nụ hôn của anh tỉ mỉ dầy đặc, ừn ùn kéo đến tập kích.
Bàn tay xoay tròn kéo váy cô, lướt qua chiếc eo thon của cô rồi đi lên.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy ngực buông lỏng một chút, một cảm giác xa lạ không cách nào ức chế bùng lên trong lòng.
Trong ti vi xxx
Lục Mộc Kình đứng dậy, quỳ một chân lên giường, hai tay đặt hai bên đầu cô, mắt nhìn xuống cô, "Tiểu Hi, lần này đừng quên nữa nhé.
"
"Hả?" Viêm Cảnh Hi mở to đôi mắt mê mang sóng nước, như không xác định được anh đang nói gì.
Anh cúi người, hôn lên môi cô lần nữa, gập đầu gối của cô lại, rậm rạp chằng chịt hôn lên đùi cô, từng chút từng chút đi lên.
Chân Viêm Cảnh Hi run rẩy lùi lại, vừa như né tránh, vừa như đang mê mang.
Ngón tay anh móc vào chiếc quần lót màu trắng của cô kéo xuống.
Cái lạnh đột ngột khiến cho Viêm Cảnh Hi thức tỉnh, lắc đầu như trống bỏi, "Không! không được.
"
Lục Mộc Kình cầm tay cô cởi thắt lưng anh, dọc theo mép quần đi vào bên trong.
Viêm Cảnh Hi nắm chặt tay, hốt hoảng nhìn Lục Mộc Kình, "Không, không, không, không, không được.
"
Lục Mộc Kình tạm thời dừng động tác công kích lại, rất kiên nhẫn nhìn Viêm Cảnh Hi, hơi thở phả lên mặt cô, môi chuyển qua bên tai cô, từng chút từng chút phác họa vành tai cô, giọng nói khàn khàn, trầm thấp: "Tiểu Hi, nắm đi, tôi khó chịu quá.
"
Giọng anh không bá đạo, ngang ngược mà lại nhu hòa, rất có từ tính, giống như giọng hát quyến rũ của mỹ nhân ngư trên đá ngầm.
Viêm Cảnh Hi lập tức cảm thấy hoảng hốt.
Lục Mộc Kình bắt lấy tay cô đặt lên của mình.
Nóng bỏng như tàn thuốc.
Đầu óc của Viêm Cảnh Hi trong nháy mắt liền nổ tung, một mảnh trống rỗng, giống như là chạm phải điện, không thể nào suy tính.
Trên ti vi đúng lúc là xxx
Lục Mộc Kình hôn lên môi cô, giống như là đang dẫn dắt, để cho cô nắm, sau đó anh cầm tay cô, xê dịch một chút.
Trong khi đó cánh tay còn lại của anh đi tới giữa hai chân cô.
Toàn thân Viêm Cảnh Hi căng thẳng.
Đối với chuyện sắp xảy ra, cô rất bài xích, không muốn, nhưng hết lần này tới lần khác giống như là bị đầu độc, không cách nào nhúc nhích.
"A, các người đang làm gì đó?" Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói cuống cuồng của Vương Triển Nghệ.
Viêm Cảnh Hi cả kinh, theo bản năng rút tay về, hốt hoảng nhìn Lục Mộc Kình.
Tư thế của bọn họ bây giờ quá mức ám muội, quần của cô bị kéo xuống đùi, quần áo xộc xệch, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Mà anh thì cũng không khá hơn chút nào!
"Còn chưa chịu mở cửa ra sao?" Vương Triển Nghệ hét lên.
Lục Mộc Kình nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào cửa, nhíu mày, ánh mắt buồn bực, nhịn khát vọng đã sắp bùng nổ xuống, ngay khi nghe thấy tiếng "kèn kẹt", anh lấy chăn trùm lên cả hai người.
"Xin lỗi nhị ca, tụi em không cố ý, hai người cứ tiếp tục đi.
" Vương Triển Lam vội vàng đóng cửa lại.
(Vô duyên như vậy bảo sao méo được được nam9 thích, hmm -____-)
Lục Mộc Kình nhìn về phía cửa phòng, đôi mắt mênh mông dịu dàng hàm chứa vẻ ác liệt vô hình.
Viêm Cảnh Hi sợ đến nỗi tỉnh cả rượu, không còn buồn ngủ nữa, thừa cơ mặc lại quần, lách qua người anh đi ra ngoài, trốn xuống đất, mắt lóe lên, không dám nhìn thẳng Lục Mộc Kình, hốt hoảng nói: "Tôi đi trước đây.
"
"Tiểu Hi, để tôi đưa em về.
" Lục Mộc Kình cũng đứng dậy khỏi giường, nhu hòa nói, ánh mắt dò xét cô, có mấy phần lo âu.
"Không, không! không cần, tối nay anh uống nhiều rượu rồi, tốt nhất không nên lái xe.
" Viêm Cảnh Hi nói xong liền gục đầu đi ra ngoài mở cửa.
Cô bất chấp ngoài cửa có bao nhiêu người, bọn họ nhìn cô như thế nào, trực tiếp chạy ra ngoài cửa.
Lục Mộc Kình từ trong phòng đi ra, nhìn bóng lưng chảy trốn hoảng loạn của Viêm Cảnh Hi, nói với Vương Triển Lam: "Triển Lam, đưa cô ấy về.
"
"Ồ.
" Vương Triển Lam đáp.
"Bỏ đi.
" Vương Triển Nghệ kéo Vương Triển Lam, nhăn mày lại, quan tâm nói: "Mấy gười đều uống rượu rồi, đều không được lái xe, tôi đưa cô ấy về cho.
"
Vương Triển Lam nhìn bóng lưng của bọn họ dần biến mất, cười nói: "Nhị ca, bạn gái anh cũng quá xấu hổ rồi.
Làm sao lại chạy rồi?"
Vương Triển Lam nói, vui vẻ chuyển mắt nhìn về phía Lục Mộc Kình.
Trên mặt Lục Mộc Kình luôn luôn ôn nhuận, nở một nụ cười như có như không, nụ cười rõ ràng không đạt đến đáy mắt, chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Nụ cười của Vương Triển Lam lập tức đông cứng, đáng thương mím môi.
"Tiểu Lam Lam, có hứng thú luyện Không thủ đạo với anh một chút không?" Lục Mộc Kình ưu nhã nói, thư thái như gió phớt nhẹ qua gò má.
Mỗi khi Lục Mộc Kình gọi anh ta là Tiểu Lam Lam, chắc chắn là có chuyện không tốt, anh ta cảm giác mình như một con kiến, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Lục Mộc Kình bóp chết.
Vương Triển Lam khẩn trương trên tran mồ hôi xuất ra chi chít, đầu lưỡi thắt lại: "Nhị! nhị ca, em sai rồi, em không nên mở cửa phá hư nhã hứng của anh.
"
"Ha ha, anh đợi cậu ở phòng tập lầu 3.
" Lục Mộc Kình ung dung xoay người, phong tư trác việt.
Vương Triển Lam lo lắng nhìn về phía Sở Vân Thiên, than thở: "Tôi thảm rồi, bây giờ gương mặt mặt nhị ca không hề thoải mái, có thể nhị ca muốn phát giận lên người tôi, chuẩn bị.