"Cô gái mà tôi thích gì chứ." Thẩm Trường An nhìn thấy một vài công nhân đi về phía mình, "Chờ chút nữa rồi từ từ nói cho anh biết."
"Hai vị tiên sinh, rất cám ơn hai người về chuyện vừa rồi." Người công nhân trung niên móc ra một xấp tiền được gấp gọn gàng từ trong túi, "Xe bị tông thủng một lỗ lớn như vậy, chắc phải tốn rất nhiều tiền để sửa đi?"
"Chúng tôi không đủ tiền, nên ngài cứ cầm số tiền này trước đi, sau khi chúng tôi về sẽ tìm cách bù lại, chắc chắc sẽ không để hai người bị thiệt đâu." Trên mặt của người công nhân trung niên mang theo vài phần buồn rầu, tuy rằng đã thoát khỏi bờ vực của cái chết, nhưng mà tiền sửa xe lại là một khoản chi tiêu lớn đối với bọn họ, "Đây là số điện thoại của tôi, ngài cứ yên tâm, chúng tôi chắc chắc sẽ không trốn nợ đâu."
"Không cần đâu mà." Thẩm Trường An đẩy tiền và tờ giấy viết số điện thoại trở về, "Chuyện này không liên quan gì đến mọi người cả, bên gây chuyện sẽ bồi thường toàn bộ, cho nên mọi người không cần phải lo lắng về việc sửa xe đâu."
"Thật sao?" Người công nhân trung niên vừa mừng vừa có chút thấp thỏm, "Không phải là ngài vì muốn giúp tôi đỡ tốn tiền, nên mới nói dối tôi đi?"
"Sao có thể chứ, không tin thì chú hỏi ông chủ của chúng tôi đi." Thẩm Trường An quay đầu chọc chọc Đạo Niên, "Ông chủ ơi, đúng không?"
Đạo Niên, người đột nhiên biến thành ông chủ của Thẩm Trường An, đối diện với mấy đôi sáng rực này, yên lặng gật đầu một cái, cho dù bé con trong nhà có chút nghịch ngợm, thì cũng không thể làm cậu mất mặt khi ở bên ngoài được.
"Nhìn xem, ông chủ của chúng tôi cũng lên tiếng rồi đấy, cho nên mọi người không cần phải lo lắng gì đâu." Thẩm Trường An vẫy tay, "Mọi người trở về nghỉ ngơi sớm đi, bên ngoài lạnh lắm."
Nói xong, cậu liền quấn chặt áo khoác lên người.
"Vậy, vậy cảm ơn mấy cậu rất nhiều." Người công nhân trung niên muốn nói lời cảm ơn với thanh niên ngồi trên xe lăn, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy đối phương có khí thế phi phàm, mình nói với y một câu, thì đó chính là khinh nhờn.
Ông quay đầu, dúi tiền vào tay Thẩm Trường An, rồi xách thùng sơn lên chạy một mạch, chẳng mấy chốc đã biến mất ở góc phố.
Nhìn bóng dáng chạy vội của mấy người công nhân theo chân người công nhân trung niên, Thẩm Trường An định nhấc chân đuổi theo, nhưng lại không yên tâm để cho Đạo Niên ngồi một mình ở ngoài xe, cậu dõi theo phương hướng đám công nhân rời đi, rồi quay đầu sang quan sát Đạo Niên, mới thở dài, nhét tiền vào túi áo khoác, tiếp theo khom lưng bế Đạo Niên vào trong xe, rồi gấp xe lăn lại bỏ gọn vào cốp xe.
Thường xuyên bị Thẩm Trường An ôm tới ôm lui, Đạo Niên đã học được cách điều chỉnh tư thế, giúp Thẩm Trường An ôm thoải mái hơn.
Sau khi lên xe, Thẩm Trường An lấy tiền trong túi áo khoác ra, mệnh giá của mấy tờ tiền này, có trăm, có mấy chục và cũng có một nhân dân tệ, thậm chí cậu còn thấy được bốn tờ 5 hào.
Có vẻ như những người công nhân này thật sự đã đưa cho cậu tất cả số tiền mà họ có.
Sau khi đếm số tiền, thì tổng số tiền là hơn 1.100 nhân dân tệ, Thẩm Trường An mở nền tảng quyên góp trên điện thoại của mình ra, làm tròn số tiền và quyên góp 1.200 nhân dân tệ cho dự án phúc lợi công cộng bữa trưa miễn phí.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Thẩm Trường An thấy Đạo Niên vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cậu nghĩ nghĩ rồi đưa xấp tiền dày cộm tới trước mặt Đạo Niên: "Anh muốn lấy không?"
Đạo Niên: "Không."
Vậy anh nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Thẩm Trường An cảm thấy nghi ngờ, lén lút sờ lên mặt của mình.
"Chủ đề vừa rồi, tiếp tục." Đạo Niên lấy ra một đĩa trái cây từ trong tủ bảo quản đồ tươi, đặt vào tay Thẩm Trường An, "Từ từ nói."
"Chủ đề vừa rồi?" Thẩm Trường An ngây ra một lúc, ngay sau đó phản ứng lại, "Anh hỏi Thái Nhiễm đúng không?"
Không ngờ trông Đạo Niên lạnh lùng như thế, mà lại có hứng thú với mấy chuyện như thế này.
"Thái Nhiễm là bạn đại học của tôi, cô ấy vừa xinh đẹp vừa tài năng.
Không chỉ có năng lực thực hành mạnh mẽ, mà còn có tinh thần sáng tạo nữa, khi còn là sinh viên năm hai, năm ba, các giáo sư đã muốn nhận cô ấy làm học trò rồi, giỏi lắm luôn đó."
Thẩm Trường An cứ khen Thái Nhiễm một câu, là mặt Đạo Niên lại lập tức lạnh thêm một chút.
"Người say xỉn lúc nãy tên là Tào Tiến, cậu ta thích Thái Nhiễm, vì vậy cứ tặng hoa hoặc làm nghi thức tỏ tình gì đó suốt cả ngày, lại còn thường xuyên đi theo cô ấy ra ngoài nữa, điều này làm cho Thái Nhiễm thấy phiền không chịu nổi.
Mà mối quan hệ của tôi và Thái Nhiễm cũng không tệ lắm, nên vì làm Tào Tiến hết hy vọng, Thái Nhiễm liền nói dối người cô ấy thích là tôi."
"Mà không ngờ cái tên Tào Tiến này lại không biết xấu hổ đến nước này, sau khi theo đuổi Thái Nhiễm không thành công, cậu ta cảm thấy Thái Nhiễm làm cậu ta mất hết mặt mũi, nên liền hận tôi cùng với Thái Nhiễm luôn." Nói đến đây, Thẩm Trường An nhún vai, "Cái loại đàn ông này, cứ lấy cớ là thích để quấy rầy con gái nhà người ta, cuối cùng còn cảm thấy mình chịu ấm ức to bằng trời, anh nói xem có quá đáng không chứ?"
"Cậu không có một chút tình yêu nam nữ nào với cô ấy sao?"
"Trong mắt Thái Nhiễm, không có người đàn ông nào quan trọng bằng việc học hết á." Thẩm Trường An vội vàng lắc đầu, "Tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba giữa cô ấy và việc học đâu."
Đạo Niên rũ mi xuống, cảm thấy canh cánh trong lòng với cách nói này của Thẩm Trường An, cậu chỉ nói thứ Thái Nhiễm thích nhất chính là học tập, chứ cũng chưa nói cậu có từng thích Thái Nhiễm hay không, chẳng lẽ......
Chẳng lẽ cậu cũng từng có tình yêu nam nữ với cô ấy?
Âm dương trong càn khôn, sự kết hợp giữa nam và nữ là chuyện hết sức bình thường, nếu Trường An thích......
Đạo Niên lập tức lấy đi đĩa đựng trái cây trong tay Thẩm Trường An, nhét trở lại tủ bảo quản đồ tươi.
Thẩm Trường An chỉ mới ăn hai miếng, mờ mịt mà nhìn Đạo Niên: "Đạo Niên?"
"Tối rồi, ăn quá nhiều ngọt có hại cho răng." Đạo Niên tỏ vẻ lạnh nhạt.
"Không sao đâu, tôi sẽ đánh răng trước khi đi ngủ mà." Thẩm Trường An cười tủm tỉm cầm đĩa đựng trái cây về, dùng nĩa nhỏ tiện tay đút cho Đạo Niên một miếng, "Đĩa trái cây này đã được gọt hết rồi, nếu không ăn hết vào tối nay, qua ngày mai sẽ hư hết đó.
Bác nông dân trồng cây ăn quả không dễ dàng gì, chúng ta không thể lãng phí lương thực được.
Nào, há miệng ra."
Đạo Niên quay đầu không để ý tới cậu.
"Ăn thêm miếng nữa đi mà." Thẩm Trường An đút trái dâu thơm ngọt vào trong miệng Đạo Niên, "Tâm trạng của anh đang không tốt, có phải ông bà đã nói gì đó làm anh không vui không."
Đạo Niên quay đầu nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng muôn vàn lời nói và dương như có thể bao dung mọi thứ: "Không có, bọn họ đều rất tốt."
"Vậy thì anh bị sao vậy?" Mặc dù đã nhìn thấy đôi mắt này vô số lần, cũng đã cảm thán vô số lần, nhưng mỗi khi đối diện với đôi mắt này của Đạo Niên, Thẩm Trường An vẫn cứ không nỡ dời ánh mắt của mình đi, có đôi khi thậm chí cậu còn cảm thấy, nếu đôi mắt này có thể chứa đựng cậu, thì cậu muốn yên giấc ở trong đôi mắt này luôn.
Loại cảm giác này đáng lẽ phải khiến người ta sợ hãi, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy, nếu thực sự có thể nằm trong đôi mắt như bầu trời đầy sao rộng lớn này, thì đó dường như không phải là một điều gì quá kinh khủng.
"Tôi rất ổn." Đạo Niên cụp mắt xuống, giọng điệu và biểu cảm đều trở lại vẻ lạnh nhạt như ngày thường.
Thẩm Trường An đưa đầu đến trước ngực y: "Thật không?"
Đạo Niên lười biếng dựa vào lưng ghế, cũng lười đẩy đầu Thẩm Trường An ra, dứt khoát nhắm mắt không nói chuyện.
Có vẻ như không vui thật rồi.
Thẩm Trường An cẩn thận nhớ lại những gì đã làm vào tối nay, nhỏ giọng hỏi: "Đạo Niên, có phải anh lo rằng sau khi tôi xuống xe, sẽ bị Tào Tiến kiếm chuyện, cho nên mới giận không?"
Đạo Niên: "Tôi biết, cậu ta không thể kiếm chuyện với cậu được."
Xem ra Đạo Niên rất tin tưởng vào năng lực của cậu nha.
Thẩm Trường An nhếch miệng cười cười: "Vậy là anh mệt sao?"
"Cho nên cậu câm miệng đừng nói chuyện nữa."
Thẩm Trường An: "......"
Qua năm phút đồng hồ sau, Thẩm Trường An lại mở miệng nói tiếp: "Đạo Niên, tôi kể cho anh nghe một câu chuyện cười nha."
"Không nghe."
"Nghe một chút đi mà." Thẩm Trường An vươn tay ôm lấy cổ y, "Anh không vui, tôi làm chuyện gì cũng không có tinh thần."
Đạo Niên chậm rãi mở to mắt, nhìn người thanh niên tràn đầy sức sống: "Thật không?"
"Thật mà, thật mà." Thẩm Trường An gật đầu lia lịa, "Cho nên anh có muốn nghe không?"
"Nói."
"Tôn Ngộ Không lộn người một cái là đi được 108.000 dặm, tốc độ cực kỳ nhanh.
Nhưng vào một ngày nọ, hắn lại thua trong một cuộc thi chạy với Tào Tháo, anh đoán xem tại sao vậy?"
Đạo Niên: "......"
"Bởi vì vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến á." Thẩm Trường An vỗ đầu gối cười lên, "Để kể cho anh thêm một câu chuyện khác nha, gấu bắc cực đang nói chuyện phiếm với chim cánh cụt, thì gấu bắc cực đột nhiên chết đi, anh có biết là tại sao không?"
Đạo Niên: "......"
"Bởi vì chim cánh cụt kể chuyện cười cho gấu bắc cực, gấu bắc cực lạnh quá nên chết queo luôn."
Đạo Niên yên lặng quay đầu đi, duỗi tay cầm một cái áo khoác đặt lên đùi mình.
Thẩm Trường An: ?
"Lạnh." Đạo Niên mặt không cảm xúc, "Tôi không muốn biến thành gấu bắc cực bị chết cóng."
Thẩm Trường An: ???
Đạo Niên đây là đang chế giễu cậu kể chuyện cười quá lạnh à?
Thần Đồ nghe Thẩm Trường An hi hi ha ha dỗ dành cảm xúc của tiên sinh từ tức giận chuyển sang bình thản, nhịn không được mà lắc đầu, người có thể chọc tiên sinh giận, lại dỗ về vui vẻ, ngoại trừ Thẩm Trường An ra thì còn không ai nữa.
Trở lại nơi bọn họ ở, Thẩm Trường An đột nhiên vỗ nhẹ vào đầu mình: "Ây da, chỉ lo nói chuyện phiếm với anh, mà quên luôn chính sự rồi."
Đạo Niên nâng mắt nhìn Thẩm Trường An, y còn quan trọng hơn cả chính sự sao?
Lấy điện thoại ra, Thẩm Trường An gọi vào số của Ngô Vĩ, cậu cắt đứt liên lạc với bạn đại học, thậm chí cũng không có liên lạc với Thái Nhiễm, nên chắc chắc Ngô Vĩ biết về tình hình gần đây của cô.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, điện thoại vừa reo lên hai tiếng, Ngô Vĩ đã nhấc máy.
"Trường An, có phải gần đây cậu đi công tác không, sáng nay tôi tới văn phòng Bộ Dân chính tìm cậu, bọn họ nói cậu sẽ vắng mặt mấy ngày."
"Tôi ở đế đô."
"Vl! Vl! Rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông suốt, sẵn sàng quay về rồi à?!!"
Giọng nói kích động của Ngô Vĩ vang lên trong điện thoại, Thẩm Trường An đưa điện thoại ra xa lỗ tai mình một chút, mở TV lên bằng điều khiển từ xa, chuyển đến kênh khoa học và giáo dục Đạo Niên thường xem, rồi đặt điều khiển từ xa lên bàn.
Chờ đến khi Ngô Vĩ không còn quá kích động như vậy nữa, Thẩm Trường An mới nói tiếp: "Tôi chỉ đến đế đô để làm việc mà thôi, qua mấy ngày nữa sẽ về thành phố Ngô Minh.
Tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu, bây giờ cậu có thời gian không?"
"Có, cậu cứ nói đi."
"Gần đây cậu có nghe tin gì về Thái Nhiễm không?"
Đạo Niên đang chuẩn bị đưa đồ ăn vặt cho Thẩm Trường An thì nghe thấy hai chữ "Thái Nhiễm", lập tức thu tay lại.
"Thái Nhiễm? Cô ấy đang cùng giáo sư thực hiện một nghiên cứu độc quyền nào đó, nghe nói có khả năng là giáo sư sẽ đưa cô vào phòng nghiên cứu khoa học quốc gia, tuyệt lắm luôn đó.
Mà sao cậu lại đột nhiên nhớ tới hỏi cô ấy vậy, chẳng lẽ là......" Ngô Vĩ bật ra một tiếng cười mờ ám trong điện thoại, "Xem ra là mùa xuân đến rồi."
"Cậu đừng nói giỡn, cẩn thận Thái Nhiễm biết sẽ đánh chết cậu đó." Thẩm Trường An kể lại chuyện xảy ra vào tối hôm nay cho Ngô Vĩ, "Tôi lo cái tên Tào Tiến có lòng dạ hẹp hòi kia, sẽ giở mánh khóe gì đó sau lưng, làm ảnh hưởng đến việc phát triển sau này của Thái Nhiễm."
"Nghe nói dự án mà Thái Nhiễm tham gia, quốc gia rất coi trọng, cho dù gia đình Tào Tiến có tiền có quyền, cũng không dám giở trò với dự án này đâu." Ngô Vĩ do dự một lát, "Nhưng đầu óc của cái tên Tào Tiến này không được bình thường lắm, bây giờ trên tin tức cũng có không ít người cực đoan mà, hay là cậu đi nhắc nhở Thái Nhiễm đi, để cổ cẩn thận một chút? Mối quan hệ giữa tôi với Thái Nhiễm cũng bình thường thôi, lúc trước cổ còn vì chuyện luận văn của cậu bị tôi lấy trộm, mà mắng tôi một trận đấy, tôi sợ gọi điện thoại qua đó, cổ sẽ trực tiếp chặn tôi luôn á."
Thẩm Trường An im lặng một lúc: "Chẳng phải là tôi đã cắt đứt liên lạc với mọi người cả năm trời rồi sao, sợ gọi điện thoại qua đó, sẽ bị ăn mắng."
"Biết sợ là được rồi." Ngô Vĩ vui sướng khi người gặp họa nói, "Cậu gọi nhanh đi."
Nghe tiếng bíp trong điện thoại, Thẩm Trường An phiền não vò đầu mình, thở dài một tiếng, nằm ườn ra sô pha, tựa đầu vào eo Đạo Niên.
Khuôn mặt của Đạo Niên không có cảm xúc gì.
Cậu gọi điện thoại tình tứ với người phụ nữ khác, mà còn muốn dựa lên người của tôi nữa à?!
Từng tiếng sấm ầm ầm vang lên ngoài cửa sổ, dường như sắp có một trận mưa to.
Lưu Mao, Thần Đồ, lão Triệu đồng thời co ro ở trong góc, nhìn mây dông lập lòe trên bầu trời, sợ tới mức thở mạnh cũng không dám.
Thiên Đạo tức giận!!
Lại nhìn Thẩm Trường An vẫn đang dựa vào eo tiên sinh chơi điện thoại, ba người bọn họ tiếp tục rút về phía sau, người vô tri, thật sự là quá hạnh phúc.
Sau khi Thẩm Trường An đổi điện thoại và số điện thoại, cũng không có xóa đi thông tin liên lạc của bạn bè, cậu lục ra số điện thoại của Thái Nhiễm, nhìn thật lâu, mới hít sâu một hơi, gọi đi.
Điện thoại reo một lúc lâu, rốt cuộc cũng có người nhấc máy: "Chào ngài, tôi là Thái Nhiễm."
"Thái Nhiễm, tôi là Thẩm Trường An......"
"Cút!"
Nghe âm báo bận từ trong điện thoại, Thẩm Trường An trợn mắt há hốc mồm, đây là thao tác gì vậy? Chờ đến khi cậu gọi qua lần nữa, điện thoại liền thông báo không liên lạc được, rất tốt, cậu bị chặn rồi.
"Đạo Niên ơi." Thẩm Trường An dựa vào sô pha, duỗi tay đến bụng của Đạo Niên, "Đưa cho tôi mượn điện thoại của anh dùng chút đi, tôi bị bạn chặn rồi."
Cậu đợi nửa phút, nhưng điện thoại vẫn chưa được đưa qua.
"Đạo Niên?" Cậu ngồi dậy, nghi hoặc nhìn về phía Đạo Niên đang có sắc mặt lãnh đạm, "Tôi cho anh mượn điện thoại của tôi, còn anh cho tôi mượn lại của anh dùng một chút đi."
Đạo Niên nhìn chằm chằm vào cậu ba bốn giây, rồi mới nhét điện thoại vào trong tay cậu, lấy đi điện thoại của cậu.
Thẩm Trường An nằm trở lại vị trí cũ, tiếp tục gọi điện cho Thái Nhiễm, sau khi điện thoại reo lên vài lần, Thái Nhiễm nhấc máy.
"Thái Nhiễm, cô đừng cúp máy, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô!" Sợ Thái Nhiễm lại chặn mình, Thẩm Trường An vội vàng nhấn mạnh, "Chị Thái à, chị lớn ơi, em sai rồi, chị chờ em nói xong rồi hãy cúp, được không."
"Hả hả." Tiếng cười cao lãnh của Thái Nhiễm truyền ra từ điện thoại.
Lưng Thẩm Trường An chợt lạnh: "Hồi đó đột nhiên cắt đứt liên lạc với mọi người là có lý do.
Cụ thể là vì cái gì, tôi không thể giải thích với cô được, nhưng cô phải tin rằng, tôi không có ý coi tình bạn này như một trò đùa đâu."
Thái Nhiễm lặng im một lát: "Cả năm qua, cậu sống có ổn không?"
"Tốt lắm." Thẩm Trường An, "Còn cô thì sao?"
"Dù sao cũng tốt hơn cậu." Giọng Thái Nhiễm có chút không được tự nhiên, "Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi, thì nói nhanh rồi cút đi, tôi còn đang bận làm số liệu, không có thời gian nói chuyện với cái loại sói mắt trắng không nói một lời đã biến mất như cậu đâu."
Thẩm Trường An nhanh chóng kể lại chuyện về Tào Tiến cho Thái Nhiễm, sau đó xin lỗi cô: "Chị Nhiễm Nhiễm xinh đẹp nhất thông minh nhất trên thế giới ơi, em biết sai thật rồi, chị tha thứ cho em lần này được không?"
"Thẩm Trường An, mẹ nó cậu cũng đã là một người đàn ông to xác 23 tuổi rồi, có thể đừng dùng cái chiêu làm nũng này ở trước mặt lão nương không vậy?" Thái Nhiễm ở đầu bên kia điện thoại mắng vài câu, "Được rồi, trưa mai tôi có thời gian, cậu phải nói rõ ràng cho tôi, nếu không con thuyền nhỏ tình bạn này của chúng ta cũng nên chặt đem đi làm củi rồi đấy."
"Trưa ngày mai hả?"
"Làm sao, cậu vẫn không muốn à?!"
"Sẵn lòng, rất sẵn lòng." Thẩm Trường An vội vàng nói, "Nhưng tôi muốn dẫn theo một người bạn rất quan trọng tới, cô có phiền không?"
Thái Nhiễm im lặng hai giây: "Người bạn rất quan trọng?"
"Ừ." Thẩm Trường An ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt đang trở nên cứng đờ của Đạo Niên, "Cực kỳ quan trọng."
Thái Nhiễm cười một tiếng không rõ suy nghĩ: "Được."
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Đạo Niên cúi đầu nhìn thanh niên đang lén lút thở phào nhẹ nhõm, rồi thuận tay thắp sáng màn hình điện thoại của Thẩm Trường An.
Hình ảnh trên màn hình khóa điện thoại là ảnh chụp chung của y và Thẩm Trường An.
Tong tấm ảnh, Thẩm Trường An nở một nụ cười để lộ ra hàm răng trắng, còn y thì đang cúi đầu đọc sách.
Dùng ngón cái xoa nhẹ vào màn hình vài lần, Đạo Niên nhét đồ ăn vặt vào tay Thẩm Trường An: "Ăn xong nhớ đánh răng."
Ánh trăng sáng xuất hiện ngoài cửa sổ, gió ngừng và sấm cũng mất theo..