Vốn là một sự bất ngờ, giờ lại hóa thành tức giận. Từ lúc Thịnh Viễn Thời làm cơ trưởng, lần đầu tiên trong khi điều hành bay, anh không tự mình phát loa thông báo, mà để cơ phó làm thay.
Benson thấy sắc mặt anh không tốt nên không dám thở mạnh, chỉ có thể nhân lúc đi toilet để thư giãn một lát.
Vẫn là Lâm Như Ngọc phát hiện ra trước, cô ta nghe xong phần phát thanh liền do dự bảo: “Sao nghe giống giọng của Benson thế nhỉ?”
“Tuy là cần đàn ông thật đấy, nhưng mà đừng nhìn ai cũng như là chồng tương lai của cậu.”, Tư Đồ Nam đá xoáy cô ta xong liền nghiêng đầu, tiếp tục đeo chụp mắt giả vờ ngủ.
Lâm Như Ngọc trừng mắt liếc cô một cái, mất hứng lẩm bẩm, “Cậu cũng thấy đẹp trai là vồ vập luôn còn gì.”
Không biết là do bị ảnh hưởng tâm trạng, hay do đêm trước không nghỉ ngơi tốt, mới bay hơn bốn tiếng, Tư Đồ Nam bắt đầu xuất hiện dấu hiệu say máy bay. Mới đầu chỉ cảm thấy váng vất, dần dần trong bụng nôn nao khó chịu, rất buồn nôn, nhưng nếu nôn ra được thì còn thoải mái một chút, nhưng từ lúc dậy đến giờ cô chưa ăn gì, dạ dày trống rỗng, chỉ có thể nôn khan, khó chịu tới mức muốn nhảy ngay ra khỏi máy bay.
Đổi lại trước khi quen Thịnh Viễn Thời, chắc chắn Tư Đồ Nam sẽ quấy rầy tiếp viên hàng không, thậm chí có thể như hồi bay đến Zurich mà trách Thịnh Viễn Thời lái chậm, lần này sẽ trách phi công lái kém nên mới khiến cô bị say. Dù sao thì mình không thoải mái, người khác cũng phải chịu cùng, là phong cách trước giờ của Tư Đồ Nam. Nhưng hiện tại cô đang theo đuổi Thịnh Viễn Thời, bất giác lại có tình cảm với những người làm trong ngành hàng không dân dụng, nếu không, cô đã chẳng cảm thấy việc cô nhân viên kia bị tát là vô cùng uất ức. Thế nên lần này, cho dù cô đã thầm ân cần hỏi thăm tổ tông nhà cơ trưởng, nhưng vẫn kiềm chế không phát tác.
Lâm Như Ngọc thấy cô cứ giở mình liên tục nên hơi sốt ruột, “Say máy bay thôi chứ có phải cái gì ghê gớm đâu, chịu khó đi.”. Giọng điệu dửng dưng đến mức khiến Tư Đồ Nam muốn đánh nhau với cô ta.
Nhưng không có sức. Cô tựa đầu vào thành ghế, liên tục hít sâu.
Máy bay lại gặp phải luồng nhiễu động nên xóc nảy mấy phút, sắc mặt Tư Đồ Nam càng khó coi, cô bấm chuông gọi tiếp viên hàng không đến để xin một cốc nước ấm.
Tiếp viên hàng không thấy sắc mặt cô trắng như tờ giấy, vội lo lắng hỏi: “Có cần gì nữa không ạ? Hay là chúng tôi phát loa, xem trên máy bay có bác sĩ không nhé?”
Tư Đồ Nam sợ người ta nói nhiều nên không kiên nhẫn đáp: “Không chết được.”
Tiếp viên hàng không báo tình trạng của cô với tiếp viên trưởng, tiếp viên trưởng lập tức đến xem tình hình, cũng nói với Lâm Như Ngọc: “Nếu cô ấy cần gì, xin cô báo với chúng tôi kịp thời.”
Lâm Như Ngọc bâng quơ nói: “Chỉ là say máy bay thôi, không sao đâu.”
Tiếp viên trưởng lần đầu tiên đi chung đội cùng Thịnh Viễn Thời, nên không biết Thịnh Viễn Thời và Tư Đồ Nam quen nhau, vì thế chỉ coi cô như một hành khách bình thường, mà chính bạn cô cũng đã nói không sao, bởi thế họ không quá chú ý, dù sao thì say máy bay cũng là tình trạng vô cùng bình thường.
May mà Benson thông minh, nhân lúc đi toilet lén sang cabin quan sát Tư Đồ Nam, kết quả là phát hiện ra cô nàng Trung Quốc cao ngạo ban nãy giờ lại tái nhợt, trông dáng vẻ như sắp chết đến nơi. Anh ta hỏi thăm tình hình từ tiếp viên trưởng, rồi quay trở lại khoang điều khiển. Vốn định báo cáo luôn, nhưng vừa nhìn sắc mặt Thịnh Viễn Thời, anh ta lại không dám nói nữa.
Thịnh Viễn Thời là người mẫn cảm, qua khóe mắt nhìn thấy Benson mấy lần định nói lại thôi, cuối cùng anh hỏi: “Có chuyện gì?”
Rốt cuộc cũng được để ý đến, Benson thành thật báo cáo về tình hình ở khoang phía sau: “Cô Tư Đồ không được thoải mái cho lắm.”
Thịnh Viễn Thời nghe thấy vậy thì sắc mặt bất ngờ thay đổi, ngay lúc Benson nghĩ anh sẽ đến thẳng cabin, lại thấy anh gọi tiếp viên trưởng vào, sau khi biết là Tư Đồ Nam bị say máy bay, anh dặn tiếp viên trưởng lấy cho cô thuốc và chăn mỏng, cuối cùng còn nói: “Chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn một chút.”
Tiếp viên trưởng và Benson liếc nhau, dường như đã hiểu ra, cô ấy trả lời: “Anh yên tâm.”
Benson không hiểu, “Anh không sang xem à?”
Thịnh Viễn Thời không trả lời.
Chuyến bay quốc tế đường dài luôn có hai đội bay, thay phiên làm nhiệm vụ, cho đến khi cơ trưởng và cơ phó khác tới nhận ca, Thịnh Viễn Thời mới rời chỗ ngồi, đi sang cabin hành khách.
Lâm Như Ngọc nhìn thấy anh liền hưng phấn vỗ đùi Tư Đồ Nam một cái, “Tớ đã bảo người nói trên loa là Benson mà!”
Tư Đồ Nam bị tét đau, nhưng cả người rệu rã, mí mắt cũng chẳng động đậy, chỉ thều thào mắng một câu: “Biến đi, đừng làm phiền tớ.”
Một bàn tay áp lên trán cô, rồi một giọng nói trầm thấp hỏi cô: “Đang nói chuyện với anh à?”
Tư Đồ Nam mở mắt ngay tức khắc, chợt thấy cơ trưởng Thịnh nhà cô trong trang phục phi công, đang cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú. Cảm giác nôn nao vì say máy bay hình như giảm đi không ít, cô hưng phấn hỏi: “Anh từ đâu bay ra đấy?”
Thịnh Viễn Thời kéo chăn cho cô, “Kinh độ Đông 8.32, vĩ độ Bắc 47.23.”
Tư Đồ Nam đâu biết được kinh độ vĩ độ của Zurich là bao nhiêu, nghe thấy thế liền ủ rũ nói: “Xem ra em ngoài chỉ số thông minh không đủ dùng, mà địa lý cũng không giỏi nữa.”
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, sắc mặt Thịnh Viễn Thời dịu đi nhiều, thấy Lâm Như Ngọc không có ý nhường chỗ, anh chỉ sang một chỗ ngồi khác trong cabin, và nói với tiếp viên trưởng, “Đổi chỗ cho cô gái này nhé.”
Đương nhiên Lâm Như Ngọc không tình nguyện. Nhưng Thịnh Viễn Thời không hỏi ý kiến của cô ta, mà trực tiếp dặn tiếp viên trưởng, thế nên, cô ta không muốn đổi cũng phải đổi.
Tư Đồ Nam hiểu Thịnh Viễn Thời làm thế là vì mình, nhưng vẫn nói: “Chẳng phải có quy định về cân bằng trọng tải ư, hay là đừng đổi nữa?”
Thịnh Viễn Thời liếc cô một cái, “Anh chỉ định chỗ ngồi cho cô ấy dựa trên tiêu chuẩn cân bằng trọng tải đấy.”
Tư Đồ Nam kinh ngạc, “Nhìn qua loa mà biết được? Không phải là cần dùng máy tính để tính toán à?”
Thịnh Viễn Thời đáp theo kiểu nửa giả nửa thật: “Anh ôm một cái cũng tính ra được, muốn anh thử không?”
Nói như thể anh sẽ đi ôm Lâm Như Ngọc thật vậy, Tư Đồ Nam giữ chặt anh, “Không được!”
Thịnh Viễn Thời nhịn cười, ra hiệu cho cô ngồi sát vào cửa sổ, còn mình ngồi ở ngoài, rồi cầm nước và thuốc lên, “Còn có nửa cái mạng mà vẫn không chịu uống thuốc, đây là lúc để bốc đồng à?”
Tư Đồ Nam sực hiểu ra, lúc nãy tiếp viên trưởng ân cần mang thuốc đến là do Thịnh Viễn Thời dặn.
Trong lòng lập tức tha thứ cho hành động tự mình giải quyết của anh, không một câu thừa thãi, ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng tiểu thư Tư Đồ vẫn không quên đòi được khen ngợi, “Em sợ đắng nhất đấy, từ nhỏ đến lớn, cứ uống thuốc là bố em phải vừa dỗ vừa lừa mới được.”
Thịnh Viễn Thời phũ phàng nói: “Nuông chiều.”
“Có phải trong lòng anh nghĩ, bố Từ đúng là dạy hư con gái đúng không?”, Tư Đồ Nam cười đến miễn cưỡng, “Hết cách, bố em là người đứng đắn, ngoài mẹ em ra, chỉ dám đối tốt với cô tình nhân kiếp trước là em thôi.”
“Nói vớ nói vẩn.”, Thịnh Viễn Thời ấn huyệt vị trên tay cô, giúp cô giảm bớt cảm giác khó chịu.
Tư Đồ Nam nhìn ngón tay thon dài của anh, cảm nhận lực ấn khi nhẹ khi mạnh của anh, dần dần cảm thấy thỏa mãn, “Cảm giác chỉ cần bị anh sờ như thế này thôi cũng có thai ấy.”
Thịnh Viễn Thời thoáng dừng lại, “Anh thấy tình trạng say của em giảm nhiều lắm rồi đấy, hay là anh xin với trung tâm chỉ huy cho thay đổi độ cao, để máy bay xóc mạnh hơn nữa nhé?”
Tư Đồ Nam chẳng thèm sợ, thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh, cô nở nụ cười ranh mãnh, “Chưa nghe ai nói thế à? Hay là bao nhiêu người theo đuổi anh, nhưng chưa ai có cơ hội được sờ tay anh? Mấy người đấy theo đuổi anh thế nào vậy? Ngắm trộm à? Hay là tặng chocolate?”, vừa nói, cô vừa dùng bàn tay trắng nõn của mình nắm lại tay anh, “Vậy sau khi em đến, có so sánh không?”
Nếu so sánh, có ai mà không dịu dàng, hiền ngoan, chín chắn, giỏi giang, cố gắng nỗ lực hơn cô?
Nhưng lại chẳng lọt được vào mắt anh.
Thịnh Viễn Thời gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Thử nói thêm một chữ nào nữa đi, xem anh trị em thế nào.”
Tư Đồ Nam dựa sát lại ôm cánh tay anh, cọ vào gáy anh, “Trị thế nào, hôn em đi, biện pháp hiệu quả nhất luôn, chỉ sợ anh không dám thôi.”
Cô nàng không biết xấu hổ này, chẳng những khiêu chiến uy quyền tối cao của cơ trưởng là anh, mà còn muốn trêu chọc chết anh.
Thịnh Viễn Thời cố ý tăng mạnh lực tay.
Tư Đồ Nam khẽ hừ một tiếng, “Đau.”
Anh mềm lòng, lực tay cũng bất giác nhẹ lại.
Tư Đồ Nam lại yêu cầu, “Mạnh thêm chút nữa.”
“Có thôi đi không?”, giọng điệu của anh tuy không mấy dễ chịu, nhưng cơ thể lại nghiêng về phía cô, để cô dựa vào thoải mái hơn, tay duy trì động tác, đôi mắt nhìn chăm chú cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhìn không chớp mắt, dáng vẻ quân tử lòng không loạn, mà chẳng hề để ý thấy cô gái dựa vào lòng mình đang… nhếch khóe miệng lên.
Máy bay hạ cánh xuống thành phố A đúng giờ, Tư Đồ Nam suýt chút nữa nôn ra đầy ngực Thịnh Viễn Thời, cô hổn hển nói: “Tay cơ trưởng thối này, lái kém thật đấy.”
Thịnh Viễn Thời lấy nước cho cô súc miệng, “Em say máy bay mà lại đổ tội cho phi công của bọn anh, lý lẽ gì thế?”
Tư Đồ Nam hít sâu, “Anh chờ em chút, để em sắp xếp câu từ tranh luận với anh.”
Thịnh Viễn Thời cười, “Nhắm mắt lại nghỉ một lúc đi.”
Đợi hành khách xuống máy bay gần hết, Tư Đồ Nam mới đẩy anh, “Anh làm việc của anh đi, em không sao.”
Đúng là Thịnh Viễn Thời còn việc phải làm, anh hỏi: “Có người đến đón không?”
Tư Đồ Nam nhìn anh, “Nếu không có, anh đưa em về à?”
Thịnh Viễn Thời nói thật: “Đúng là không đưa về được.”, ngay sau đây anh vẫn còn việc phải làm.
Tư Đồ Nam không hề thất vọng, “Người tự lập như em có thể lo được.”
Thịnh Viễn Thời cười vuốt lại mái tóc rối tung của cô, “Vậy tự về nhé.”
Kết quả, đợi anh hoàn thành mọi công việc xong, chuẩn bị lên xe của đội bay để về khách sạn, thì lại thấy Tư Đồ Nam ở bãi đỗ xe, bấm còi gọi anh đến. Vậy mà cô lại bảo tài xế nhà mình gọi xe đưa Lâm Như Ngọc về, để lại xe cho cô chờ Thịnh Viễn Thời tan ca.
Lúc ấy, ngoài trời đổ tuyết, cả bãi đỗ xe được phủ một lớp tuyết trắng xóa, thật giống cảnh tượng long lanh trong thế giới cổ tích, mà cô cùng những bông tuyết đậu đầy mái đầu và hai vai, trở thành nguồn sống ấm áp nhất trong cái mùa khắc nghiệt của thành phố này.
Với một Thịnh Viễn Thời mười sáu tuổi rời gia đình, bay qua bên kia đại dương học lái máy bay, một mình sống ở New York tám năm, tâm trạng khi ấy không ngôn ngữ nào có thể miêu tả được. Mà khi nghe cô nói, “Ở Zurich toàn là anh đưa em đi, hôm nay để em đưa anh đi nhé. Không cần cảm ơn, em đang theo đuổi anh, lấy lòng anh là chuyện nên làm mà.”, thì cái gọi là nguyên tắc và tiêu chuẩn, đều bị phủ định hoàn toàn.
Vốn nghĩ người con gái mình thích, sẽ phải như Trình Tiêu, nữ tính, độc lập, có hoài bão, có quyết tâm, cho tới khi gặp Tư Đồ Nam, cho tới khi nhìn thấy cô chờ anh chẳng màng sương tuyết, Thịnh Viễn Thời bỗng cảm thấy, mình có thể kháng cự tất cả, trừ sự cám dỗ từ tình yêu của cô. Cũng từ giờ phút ấy, mọi sự tùy hứng của Tư Đồ Nam, trước mặt anh, đều chẳng đáng để nhắc tới nữa.
Thậm chí còn chưa kịp chào tạm biệt đồng nghiệp trong đội bay, Thịnh Viễn Thời đã đi thẳng đến chỗ Tư Đồ Nam, vừa gạt bỏ tuyết trên tóc cô, vừa trách móc: “Sao không ngồi trong xe chờ? Chỉ số thông minh vốn không cao, lại còn tiếc không lấy ra dùng à?”
Cô đáp như một lẽ dĩ nhiên: “Trong xe tầm nhìn không tốt, ngộ nhỡ không thấy anh, chẳng phải em biểu hiện vô ích rồi ư?”
Thịnh Viễn Thời ấn cô vào trong xe, “Giờ cũng chưa chắc anh đã cảm kích.”
“Thế thì anh vô lương tâm quá rồi.”, cô khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như con cá nóc căng phồng.
Thịnh Viễn Thời cũng chẳng vội dỗ cô, tới khi lái xe ra khỏi bãi đỗ mới nói: “Nghĩ xem thích ăn gì, anh không quen thành phố A, em hướng dẫn đi.”
Cô lập tức quên mất mình đang giả vờ tức giận, hắng giọng rồi nói: “Hoan nghênh ngài sử dụng trình hướng dẫn độc nhất vô nhị tên Tư Đồ, chúc ngài đi đường vui vẻ.”
Hai mắt Thịnh Viên Thời ngập tràn ý cười, “Chuyển vai nhanh thật.”
Tư Đồ Nam khẽ cười, nhướng mày, “Thật ra em là diễn viên đấy.”
Thịnh Viễn Thời hơi sẵng giọng: “Diễn thành tinh luôn.”
Từ đầu đến cuối, Tư Đồ Nam không hề nhắc đến chuyện đầu gối bị đau, thật ra chẳng vì sợ Thịnh Viễn Thời lo lắng, dù sao thì cũng không phải vết thương nghiêm trọng, chưa đến mức phải lo lắng, cô tuy được nuông chiều, nhưng không hề yếu ớt. Hơn nữa, đối tượng là Thịnh Viễn Thời, cô càng không muốn gây thêm phiền phức cho anh. Vì tự biết chẳng có ưu điểm gì, chỉ mong để anh bớt phiền lòng.