Thịnh Viễn Thời vẫn chưa biết gì.
Đúng chín giờ, anh xuất hiện trong phòng hội nghị lớn của hàng không Nam Trình, so với vẻ tả tơi lúc sáng, vị trưởng đào tạo bay ngồi ở phía bên phải ghế chủ trì, khuỷu tay chống lên tay vịn, cúi đầu trầm tư, lúc này mặc áo sơ mi trắng và quần âu, thắt cà vạt chỉnh tề, đồng hồ sang trọng, từ trên xuống dưới cực kỳ chỉn chu.
Kiều Kỳ Nặc ngồi ghế chủ trì đang lắng nghe các bộ phận báo cáo. Vị “vua tiêu thụ nội y”[1] này đã làm trợ lý đặc biệt cho Cố Nam Đình nhiều năm, kinh nghiệm quản lý vô cùng phong phú, ngoài việc không có giấy phép lái máy bay ra thì cũng là một nhân tài xuất sắc, rõ ràng là mới tiếp nhận vị trí lãnh đạo, nhưng lại mang phong thái điềm tĩnh, đầy tự tin.
Riêng với bộ phận phục vụ ăn uống, anh ta đưa ra yêu cầu: “Không chỉ phục vụ hai bữa cho những chuyến bay dài từ bảy tiếng trở lên, sau này khi lần lượt mở rộng các chi nhánh, phải đảm bảo chất lượng cho nguyên liệu nấu ăn, cũng cần nghiên cứu kĩ thuật nấu nướng, ngoài việc cho hành khách có nhiều sự lựa chọn, thì càng cần phải phát huy ưu thế của khẩu phần ăn bên chúng ta, để hành khách được hưởng sự phục vụ như ở nhà hàng cao cấp dưới mặt đất.”
Vị nữ quản lý cấp cao duy nhất tham dự hội nghị, Hà Tử Nghiên của trung tâm ẩm thực nghe vậy liền cho ý kiến, “Sắp vào mùa thu đông, đầu bếp của chúng tôi sẽ chọn lựa nguyên liệu phù hợp theo mùa, chế biến những món ăn mới, làm cho hành khách lên máy bay thì rỗng bụng, mà xuống máy bay thì phải đỡ lưng mà đi.”
Kiều Kỳ Nặc cười, “Có thể tổ chức hoạt động thử đồ ăn cho thành viên trong công ty. Nếu công ty đã xây dựng một trung tâm ẩm thực riêng, thì phải phát huy được ưu thế của mình, không thì đã hợp tác với công ty ẩm thực rồi, giảm được bao nhiêu chi phí.”
Hà Tử Nghiên cũng có ý này, “Chúng tôi đã tiến hành chuẩn bị rồi, tới lúc đó mời Kiều tổng và Thịnh tổng đích thân đến chỉ đạo.”
Kiều Kỳ Nặc từ chối: “Tôi thì thôi đi, con người tôi không bắt bẻ chuyện ăn uống, lấy tôi làm tiêu chuẩn sẽ kéo chất lượng đồ ăn của công ty đi xuống mất.”, anh ta nghiêng đầu nhìn Thịnh Viễn Thời, “Viễn Thời, nếu có thời gian, đi thử xem nhé?”
Thịnh Viễn Thời ngước mắt nhìn, đôi mắt đen láy đầy thâm trầm, “Muốn lừa tôi ăn cho béo lên chứ gì, được thôi, không thành vấn đề.”
Tâm trạng anh đang tốt, chọc cho mọi người đều phì cười.
Thịnh Viễn Thời cũng cười, lúc chạm phải tầm mắt của Hà Tử Nghiên, anh nói: “Giám đốc Hà báo trước thời gian cho tôi nhé.”
Hà Tử Nghiên mặc bộ váy công sở ngắn, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn anh chăm chú, “Được ạ, cảm ơn Thịnh tổng.”
Thịnh Viễn Thời im lặng gật đầu.
Hội nghị tiếp tục, phần liên quan đến nghiệp vụ bay, do Thịnh Viễn Thời chủ trì, anh nói về việc sắp xếp hoạt động bay cho dịp 1/10: “Kỳ nghỉ dài nhất trong năm vào dịp Quốc khánh sắp đến rồi, căn cứ vào số liệu thống kê hành khách của mấy năm gần đây, lứa tuổi sau năm 95 đang trở thành nguồn khách tiềm năng mới, thế hệ trẻ này không chỉ thông thạo cách sử dụng các APP dịch vụ, mà càng thích khám phá những thứ độc đáo, mới lạ, nằm ngoài những đô thị loại một, tìm kiếm một nơi kiểu một mình một cõi là nhu cầu chủ yếu của họ, điều này sẽ khiến số lượng du khách đến những thành phố tuyến hai tuyến ba tăng lên. Nam Trình chúng ta sẽ căn cứ vào sở thích du lịch này của họ, đặt mục tiêu ở những thành phố nhỏ, còn thị trường hàng không ở những thành phố lớn sẽ để lại cho tổng bộ, và những hãng lớn trong ngành, dù sao chúng ta cũng không phải lo tổng bộ không đối phó được, hà tất gì phải tranh giành một bát canh với tổng bộ chứ, như thế chúng ta sẽ mang tiếng là lấy oán trả ơn, đói bụng ăn quàng mất.”
Trong tiếng cười của mọi người, anh tiếp tục, “Tôi biết mọi người đang lo lắng điều gì. Thế này đi, nếu những chuyến bay đến thành phố tuyến hai tuyến ba mà không bán hết vé, những ghế trống sẽ do cá nhân tôi bao hết.”
Không sai, nhóm quản lý cấp cao đúng là lo vé máy bay không bán được, suy cho cùng, việc mở đồng loạt đường bay đến các thành phố tuyến hai tuyến ba không phải là chuyện nhỏ. Thế nhưng Thịnh Viễn Thời lại dùng một câu để củng cố lòng tin cho họ, họ tin, kể cả Thịnh tổng không thiếu tiền, nhưng tuyệt đối sẽ ngốc đến nỗi dùng tiền của mình để trợ giúp cho công ty. Nếu đã vậy, mọi người sẽ chờ xem quyết sách của Thịnh Viễn Thời.
Người đàn ông đã bay 7000 giờ an toàn cho hãng hàng không nước ngoài này dùng cặp mắt thâm trầm đảo qua mọi người, “Trong thời đại mà các doanh nghiệp hàng không mọc lên như nấm, nếu chỉ dựa vào sự nâng đỡ từ tập đoàn, thì Nam Trình không thể nào tồn tại được. Muốn cạnh tranh với ba hãng hàng không lớn, chiếm được thị phần ở một mức nhất định, tất nhiên phải có ưu thế riêng. Dùng vé giá rẻ làm điểm đột phá để xâm nhập vào các thị trường hàng không chi nhánh, là ván bài đầu tiên của chúng ta.”
“Vé máy bay giá rẻ ư?”, giám đốc bộ phận thị trường không khỏi có chút lo lắng, “Thịnh tổng, chiêu này có phải hơi cũ hay không? Nói đúng ra, hoạt động hạ giá thấp thường là chiến lược hay dùng của các công ty nhỏ. Nếu chúng ta làm như vậy, ngộ nhỡ khách hàng hiểu lầm là bay bên chúng ta không an toàn, chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao?”
Thịnh Viễn Thời nhìn anh ta, mỉm cười, “Nam Trình sở hữu bộ sưu tập Boeing 787, 767, 737, và Airbus 330, là tổ hợp máy bay tân tiến bậc nhất, điều này đối với một công ty hàng không mới mở đường bay mà nói, là một ưu thế khiến người trong giới phải ngưỡng mộ. Mà sở dĩ tập đoàn chọn mua những loại máy bay tiên tiến nhất trên thế giới, mục đích là để chúng ta thắng ngay từ vạch xuất phát. Cho nên, giá thấp không có nghĩa là độ an toàn thấp.”
Anh ra hiệu cho trợ lý phát tài liệu đến tay từng người tham dự hội nghị, “Lấy thành phố G làm trung tâm, gom những thị trường mà ba hãng hàng không lớn không làm, hoặc làm không tốt, hình thành mạng lưới của chúng ta, cố gắng trong vòng ba năm thực hiện công cộng hóa hàng không, mới là mục tiêu hàng đầu của chúng ta.”
Tiếp sau đó, Thịnh Viễn Thời lại nhắm đến những nhân tố chủ chốt trong vấn đề an toàn bay, đề xuất các biện pháp đảm bảo, đưa việc phòng ngừa sự cố bay vào nhiệm vụ hàng đầu của hàng không Nam Trình, “Phần lớn các sự cố hàng không trên thế giới đều có liên quan đến yếu tố con người, thế nên, trên phương diện bay, tôi chỉ có một yêu cầu, không được phạm sai lầm! Cho dù là một lỗi cực nhỏ trong mắt người ngoài, cũng không được! Còn về phí tổn, đó là chuyện tôi và Kiều tổng sẽ xem xét, không cần các vị phải lo lắng.”. Anh đứng dậy, hai tay chống lên bàn hội nghị, cất tiếng trầm thấp vững vàng, “Các vị ngồi đây đều là người có bản lĩnh, chúng tôi ở trên trời đều nhìn thấy được!”
Người đàn ông đứng ở phía ngược sáng, toàn thân tỏa ra vẻ sắc bén, một bước cũng không nhún nhường.
Thịnh Viễn Thời mang ý chí chiến đấu hăng hái như vậy, là lần đầu tiên Kiều Kỳ Nặc nhìn thấy. Nhưng vừa trở về văn phòng, Thịnh Viễn Thời gần như là thô lỗ mà giật bỏ cà vạt. Lúc Kiều Kỳ Nặc cũng vào theo thì liền nhìn thấy, Thịnh tổng mới ban nãy còn hừng hực khí thế, giờ lại đang cởi bỏ từng cúc áo sơ mi.
Có một cảm giác đẹp trai chưa đến ba giây cực kỳ quen thuộc.
Anh ta lập tức phì cười, “May mà người đến là tôi đấy, không thì hình tượng của cậu bị hủy rồi.”
Thịnh Viễn Thời không rảnh để ý đến lời trêu chọc của anh ta, “Vừa khéo nhìn hộ tôi xem có phải ở sau lưng cũng bị đỏ không?”
Kiều Kỳ Nặc kéo cổ áo anh ra nhìn, “Trên gáy bị hơi hơi, làm sao đấy?”
“Dị ứng.”, Thịnh Viễn Thời không chịu được bèn đưa tay gãi, sau gáy lập tức đỏ bừng lên.
Kiều Kỳ Nặc tò mò, “Cậu dị ứng cái gì?”
Thịnh Viễn Thời trả lời thật thà, “Lông chó.”
Kiều Kỳ Nặc xấu tính cười xì một tiếng, “Xin lỗi nhé, đáng lẽ tôi nên nhịn lại.”
Thịnh Viễn Thời liếc anh ta một cái, “Tại chứng dị ứng của tôi lạ quá.”
Kiều Kỳ Nặc đang định bảo trợ lý đi mua thuốc thì tiếng gõ cửa vang lên, là một giọng nữ, “Thịnh tổng.”
Thịnh Viễn Thời nghe ra là Hà Tử Nghiên, anh thấp giọng nói: “Chờ một lát.”, sau đó xoay người sang chỗ khác cài lại cúc áo.
Kiều Kỳ Nặc đặt tài liệu lên bàn làm việc, “Đài phát thanh có một tiết mục, mời cậu tham gia đấy.”
“Tôi trăm công nghìn việc như thế, làm gì có thời gian mà tham gia tiết mục gì chứ? Hay là họ quảng cáo miễn phí cho Nam Trình?”, thấy anh ta định đi, Thịnh Viễn Thời bèn nói: “Chờ chút, tôi còn có việc.”
Kiều Kỳ Nặc thử thăm dò: “Hay là lát nữa cậu sang văn phòng tôi nói?”
Thịnh Viễn Thời cài xong cúc áo mới xoay người lại, sắc mặt không tốt cho lắm, “Hay là lát nữa cậu đi cùng tôi ra sân bay, tôi sẽ nói sau?”
Giữ chân như thế rồi, Kiều Kỳ Nặc không thể từ chối được. Vì vậy, lúc Hà Tử Nghiên được cho vào, Kiều tổng đang ngồi trong văn phòng của Thịnh Viễn Thời, nhàn nhã uống trà, thấy thế, cô ta liền hỏi: “Tôi chỉ nói mấy câu thôi, có làm phiền các anh không ạ?”
Kiều Kỳ Nặc ra hiệu cho cô ta ngồi xuống, “Cô nói đi.”
Hà Tử Nghiên nói với Thịnh Viễn Thời, “Thứ Sáu tuần sau Thịnh tổng có lịch bay không ạ?”
Thịnh Viễn Thời kiểm tra lịch bay của mình, “Không có.”
“Vậy thì tôi sẽ xếp lịch thử đồ ăn vào thứ Sáu.”, Hà Tử Nghiên khẽ mỉm cười, “Benson nói muốn xin đi cùng anh.”
Nhắc tới Benson, đôi mắt Thịnh Viễn Thời hiện lên nét cười nhạt, “Cậu ta không bao giờ có sức chống cự với đồ ăn.”
Hà Tử Nghiên cười lên trông càng đẹp hơn, nhưng cô ta không vì bầu không khí hòa hợp mà ở lại lâu, ấn định thời gian thử món ăn xong, cô ta nói trước khi đi: “Tôi thấy má Thịnh tổng hơi hồng hồng như là bị dị ứng đấy, có cần đến bệnh viện khám không ạ? Tôi có một người bạn làm ở bệnh viện trung tâm.”
Thịnh Viễn Thời bất giác sờ lên mặt, “Không sao, uống thuốc là tiêu ngay thôi.”
Hà Tử Nghiên gật đầu, chào Kiều Kỳ Nặc rồi đi ra ngoài.
Kiều Kỳ Nặc không cẩn thận đã phát hiện ra, mọi chuyện liên quan đến Thịnh Viễn Thời, Hà Tử Nghiên bỏ tâm tư nhiều hơn hẳn, anh ta ngẫm nghĩ một lát là hiểu, “Hình như tôi làm sai gì rồi.”
Thịnh Viễn Thời ném tập tài liệu cho anh ta, “Cậu biết là tốt.”
Kiều Kỳ Nặc cười đứng dậy: “Để đền tội, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
“Đâu cần làm phiền cậu.”, nghĩ lại cảnh bị Mất Ngủ nhào lên người, Thịnh Viễn Thời cười với vẻ bất đắc dĩ, “Đúng là tai bay vạ gió.”
Kiều Kỳ Nặc thấy hiện tượng dị ứng trên cổ anh ngày càng nghiêm trọng, có phần lo lắng, “Tự đi được không?”
Thịnh Viễn Thời hơi nhướng mày, “Xóa bỏ chữ “không” đi là không thành vấn đề thôi.”
Kiều Kỳ Nặc dặn dò, “Nhớ tranh thủ đến bệnh viện đi, đừng có trì hoãn.”
Thịnh Viễn Thời ngoài miệng đáp được được, nhưng vẫn tiếp tục xử lý công việc, mãi cho tới tận chiều vì quá ngứa nên mới phải đến bệnh viện.
Bác sĩ nghe nói anh tiếp xúc với chó từ sáng sớm, lại nhìn đồng hồ, cực kỳ bực bội nên nói bằng vẻ không hề khách sáo: “Sao muộn thế này mới đến? Không sợ suyễn mà nghẹt thở chết à?”
Bác sĩ xưa nay hay gở miệng, nhất là khi gặp phải bệnh nhân không nghe lời, đặc biệt lại còn là một vị bác sĩ già. Thịnh Viễn Thời không so đo, chỉ đáp: “Sáng nay đã uống thuốc một lần rồi ạ.”
“Uống thuốc không thì có tác dụng đếch gì.”, vị bác sĩ già đẩy gọng kính lên, hằm hằm nhìn anh, “Bạn gái nuôi chó hả?”
Người già tò mò, mà lại bới chuẩn như thế, lần đầu tiên Thịnh Viễn Thời gặp được, anh không trả lời, coi như thừa nhận.
Vị bác sĩ già lắc đầu vẻ chán nản, “Đám thanh niên các cô các cậu, cứ thích lấy mạng sống ra để đánh cược với tình yêu, tôi nói cho cậu biết, không được như thế, hoặc là chia tay, hoặc là bỏ chó đi, hai cô cậu bàn bạc xem thế nào.”
Trong lòng Thịnh Viễn Thời thầm chửi: “Đề nghị quỷ quái gì thế!”, nhưng ngoài miệng thì lại hỏi: “Có cách trị tận gốc không ạ?”
Vị bác sĩ già bảo y tá tiêm glucose, canxi gluconat và vitamin C cho anh, kê đơn thuốc uống và thuốc bôi ngoài da, cuối cùng mới hờ hững đáp một câu, “Phải dùng thuốc liên tục.”
Hóa ra bệnh của anh không hề nhẹ! Lúc đi, Thịnh Viễn Thời không hề nói cảm ơn với bác sĩ. Không phải vì anh không lễ phép, mà là vì thật sự giận.
Xuống lầu, đi qua sảnh lớn tầng một, bất chợt có một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng từ phía đối diện bước vội về phía anh, Thịnh Viễn Thời nhanh chóng tránh sang một bên mới không va phải người ta ở trước cửa cảm ứng. Mới đầu anh vẫn chưa để ý, vì trong bệnh viện chỗ nào mà chả có bác sĩ, anh cho rằng đối phương đang vội vã vì có bệnh nhân cần trợ giúp. Nhưng trước khi ra khỏi sảnh, anh chợt nghe thấy có người gọi một tiếng: “Bác sĩ Tang.”
Thịnh Viễn Thời dừng bước, xoay người lại.
Bóng dáng màu trắng kia đã tiến vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, Thịnh Viễn Thời đã kịp nhìn thấy vẻ mặt của người đó, nôn nóng, bồn chồn.
Thịnh Viễn Thời đi vòng trở lại, xác định thang máy dừng ở tầng mười hai. Anh liếc nhìn sang bảng chỉ dẫn cạnh thang: Phòng bệnh nội khoa.
Vừa hay một thang máy khác tới, anh đi vào, ấn tầng mười hai.
Đi ngang qua phòng trực của y tá, thỉnh thoảng gặp phải bệnh nhân và người nhà họ, Thịnh Viễn Thời tiếp tục đi sâu vào phía trong hành lang. Ở phòng bệnh đơn tận trong cùng, anh nhìn thấy một cơ thể gầy gò nằm trên giường, mà người đàn ông đứng trước mặt cô, đúng là người vừa bắt thang máy đi lên… bác sĩ Tang.
***
[1] Trong “Mây bay qua trời, em qua tim tôi”, trước khi làm trợ lý cho Cố Nam Đình, Kiều Kỳ Nặc làm mảng tiêu thụ cho một công ty nội y.