Đêm khuya, thành phố náo nhiệt cuối cùng cũng dần chìm vào giấc ngủ khi đèn khắp mọi nhà lần lượt tắt. Chỉ có đường hàng không cách mặt đất mấy cây số là vẫn còn bận rộn. Phòng chỉ huy ở tầng cao nhất của tháp quan sát cao 99 mét không bật đèn, Nam Đình ngồi trên ghế, tập trung giống như các kiểm soát viên khác, đại não nhanh chóng xử lý thông tin các chuyến bay, ra huấn lệnh cho những chiếc máy bay ra vào cảng.
Sự tĩnh lặng của đêm khuya bị tiếng gầm rú của máy bay thay thế, cho đến khi chuyến bay cuối cùng cất cánh, chuyến bay về ngày một ít đi, khi các vị trí đỗ mỗi lúc được lấp đầy, thì cũng đã qua hai giờ sáng.
Khoảng thời gian tiếp sau đó, chủ yếu là máy bay vận tải vào cảng, có thể thả lỏng một chút.
Lúc Đại Lâm đến nhận ca, Nam Đình không hề có vẻ buồn ngủ. Nếu không phải do Ứng Tử Minh cho cô cơ hội rèn luyện trước kỳ thi, thì thân là kiến tập, cô sẽ không được trực thông đêm, vì thế cô ngoan ngoan xuống khỏi ghế. Sau đó, Nam Đình không về thẳng phòng nghỉ, mà đi rót nước ấm cho Ứng Tử Minh, kết quả là tới khi cô quay lại, Ứng Tử Minh đã nằm ngủ trên sô pha rồi, áo khoác đắp hờ qua người. Nam Đình không quấy rầy ông, cô nhẹ nhàng đi ra ngoài, bưng cốc nước ấm kia, đứng trước cửa sổ hành lang, nhìn các loại máy bay vừa mới chạm đất, đèn tín hiệu trên cánh lập lòe như những ánh sao đêm, cho đến khi cuối chân trời xuất hiện vầng sáng đầu tiên.
Bàn giao với ca sáng xong, Đại Lâm thở dài, “Cứ quần quật thế này, con của đám bạn cũng gọi mình là bác đến nơi rồi.”
Đều là học trò của Ứng Tử Minh, hai người tương đối thân thiết, Nam Đình cười đùa với anh ta, “Quầng mắt hơi sưng thật, sắc mặt cũng hơi xanh, nhưng may là chưa có dấu hiệu rụng tóc, giờ đã bắt đầu để ý có phải là hơi lo xa không?”
“Con bé này.”, thấy Nam Đình vẫn tỉnh táo, Đại Lâm không khỏi cảm thán, “Đúng là trẻ tuổi có khác, đều thức nguyên cả đêm, thế mà anh cô sắp tan thành trăm mảnh, mà cô thì vẫn tung tăng nhảy nhót được.”
Nam Đình nói: “Em đang kiến tập, có thầy đứng đằng sau “chống lưng” rồi, không có gì áp lực cả.”
“Đánh cược đi, thầy ngủ say đến mức sắp ngáy rồi kia kìa. Ai u…”, cái gáy bị vỗ một phát không hề nhẹ, quay đầu thấy Ứng Tử Minh đứng phía sau, Đại Lâm lập tức sửa lời, “Thầy ơi, em biết thầy giả vờ ngủ thôi, mục đích là để bồi dưỡng tâm lý độc lập làm việc cho Như Hoa. Nhưng mà phương pháp này cũ kỹ quá, bọn em biết cả đấy.”
Ứng Tử Minh nghiêm mặt dạy dỗ anh ta: “Lúc cậu kiến tập, đừng nói là ngủ gật, đến đi vệ sinh tôi còn chẳng dám đi, tự biết mình với Tiểu Nam chênh lệch đến đâu chứ?”
Đại Lâm bị phê bình cũng không tỏ ra tức giận, “Bao nhiêu năm nay, đài quan sát mình mới có một người “phi thăng thượng thần” được như Như Hoa, em là tiểu tiên đương nhiên là không thể so sánh được rồi.
“Tiểu tiên như cậu tu luyện cũng lâu quá đấy, râu mọc dài cả ra rồi kìa.”, Ứng Tử Minh đả kích anh ta xong lại chỉnh đốn: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có đặt biệt danh cho Tiểu Nam!”
Đại Lâm không cãi lại, chỉ nói: “Chờ Như Hoa tham gia đợt huấn luyện mô phỏng thực tế xong, chính thức xuất đầu lộ diện, cái biệt danh này cũng không bảo vệ con bé được.”, nói xong lại vỗ vai Nam Đình như một ông anh trai, rồi nói bằng giọng an ủi: “Nhưng mà không sao, đài quan sát nhiều đàn ông như thế, còn sợ không bảo vệ được một nhành hoa này ư?”
Đương nhiên Ứng Tử Minh biết mọi người gọi Nam Đình là “Như Hoa” không phải có ý châm chọc, ngoài khen cô xinh đẹp ra, thì cũng là dùng biệt danh bình dân “Như Hoa” này giúp cô chặn bớt những tay phi công cố ý đến đài quan sát hỏi thăm cô. Nói cho cùng, toàn bộ trạm kiểm soát không lưu, trừ cơ sở kiểm soát mặt đất, người ngồi ghế kiểm soát viên chỉ có một mình cô là con gái, khó tránh được việc gây sự chú ý với những phi công từng tiếp xúc với cô trên sóng vô tuyến, hơn nữa là giọng nói của Nam Đình lại rất đặc biệt.
Nghĩ vậy, Ứng Tử Minh cười, “Cái chiêu phòng thủ giặc ngoài này cũng cao tay ra phết, phù sa phải không được chảy ra ruộng ngoài chứ lại.”. Nói rồi, ông nhìn về phía Đại Lâm, giọng điệu như thể hận sắt không thể luyện thành thép, “Nhưng tháp chỉ huy mình nhiều đàn ông độc thân như thế, mà chẳng thấy ai tận dụng ưu thế gì cả.”
Đại Lâm cũng treo vẻ mặt tiếc nuối, “Thế mới nói hội này dại, thằng nào cũng chỉ dám nhìn từ xa, không dám ra tay. Em mà trẻ lại mười tuổi, đảm bảo sẽ ra tay, cùng lắm thì bị từ chối chứ sao, lại chẳng phải chưa bao giờ bị từ chối.”
Ứng Tử Minh nhíu mày, “Cậu trẻ lại mười tuổi thì đúng độ trẻ trung rồi, nhưng nếu thế thì Tiểu Nam mới chỉ mười hai mười ba tuổi, chưa thành niên, cậu mạo muội ra tay, hình như có tội đấy.”
Á… Thầy ơi, thầy nghiêm túc như thế, làm sao mà trò đỡ nổi? Đại Lâm á khẩu không đáp lại được.
Nam Đình cũng không nhịn cười nổi, cô nói đùa: “Anh Đại Lâm, chị dâu gọi anh về ăn cơm kìa.”
***
Hôm sau, Nam Đình được nghỉ một ngày, cô dẫn Mất Ngủ đi chạy bộ buổi sáng như mọi khi, ở nhà đọc sách, nấu ăn. Sách cô đọc là sách chuyên ngành Giao tiếp qua sóng vô tuyến trong hàng không dân dụng, sách tham khảo hỗ trợ mảng ngoại ngữ, còn có cả sách tâm lý học, tóm lại là rất phức tạp. Còn về nấu ăn, vốn dĩ nấu phần cơm một người không ổn, cũng may cô có Mất Ngủ, dù có thừa lại cũng có thể mang đến công ty để ăn trưa, vừa kinh tế lại vừa tốt cho sức khỏe.
Tang Chất đánh giá cô: “Càng ngày càng ra sống rồi đấy.”
“Thật ra là đang bước sang tuổi già sớm thôi.”, Nam Đình vừa múc canh vừa nói: “Một ngày thì dễ đối phó rồi, gọi bừa một suất cơm hộp là được, một tuần cũng không thành vấn đề, dù sao thì cơm hộp cũng phong phú mà, nhưng để đối phó cả đời thì khá là khó, với lại phải tự chăm sóc mình được thì mới nuôi Mất Ngủ được, những cái này chẳng phải là anh dạy em thì gì?”
Tang Chất sực hiểu, “Lòng vòng cả buổi, hóa ra em học nấu ăn là vì Mất Ngủ à?”
“Thì cũng phải cho mình nguồn động lực chứ, chẳng lẽ là vì anh?”, Nam Đình uống một ngụm canh, “Ngày mai em phải tham gia huấn luyện mô phỏng, nếu qua là có thể tham gia kỳ thi cấp chính thức.”
“Thi viết qua rồi à?”, thấy cô gật đầu, Tang Chất lại hỏi: “Kiến tập được một năm rồi nhỉ? Nếu cho chọn lại, vẫn chọn hàng không dân dụng à?”
“Đừng nói có được chọn lại hay không, kể cả được thì cũng không thấy có lựa chọn nào tốt hơn.”, Nam Đình cúi đầu ăn canh, một lúc lâu sau mới nói một câu như để tự động viên mình: “Không có lựa chọn sai lầm, chỉ xem sau khi lựa chọn anh làm gì thôi.”
“Nghe nói hệ thống kiểm soát viên không lưu bậc một của cả ngành hàng không dân dụng không có người nữ nào.”, Tang Chất xoa đầu cô như một người anh cả, “Nói không chừng em là người đầu tiên đấy.”
Nam Đình nghe thấy thế liền cười: “Qua được kỳ thi chính thức thì em mới là kiểm soát viên cấp năm, một con gà mờ vừa đủ tư cách, khoảng cách đến kiểm soát viên bậc năm phải gọi là trăm sông nghìn núi, nếu mà làm được thì em cũng nghĩ là mình có tiềm năng trở thành nữ anh hùng.”
Tang Chất đùa: “Chẳng phải em đã vượt qua bao nhiêu chông gai trên con đường trở thành nữ anh hùng đấy sao?”
Nam Đình cụp mắt, “Em chẳng muốn làm nữ anh hùng gì gì cả, em chỉ mong lúc ngủ không bị cảnh tai nạn hàng không dọa cho tỉnh lại thôi.”
Tang Chất thu nụ cười lại, hai mắt thâm trầm như màn đêm đen, “Anh rất mâu thuẫn, là bạn, anh nên cổ vũ cho sự lựa chọn của em một cách vô điều kiện, mà trước kia anh vẫn luôn tự thuyết phục mình như thế. Nhưng chính vì là bạn, nên anh cũng không muốn em làm công việc áp lực lớn như vậy. Ba tháng trước, thầy em đề cử em tham gia kỳ thi đánh giá năng lực, nhưng em từ chối. Em tự biết rõ đó không phải là một kỳ thi bình thường, đó là chiến trường, không thể phạm sai lầm, không thể thất bại, không thể làm lại. Đó không phải điều một cô gái nên chịu đựng, hơn nữa, kiểu công việc phải làm ca đêm như cơm bữa, làm anh vô cùng lo cho tình trạng sức khỏe của em. Nam Đình, em nói thẳng cho anh biết, có phải chứng mất ngủ của em ngày càng nghiêm trọng không?”
Với anh, Nam Đình không định che giấu, cô nói thật: “Chỉ cần ngủ là em sẽ nằm mơ, mơ thấy những cảnh tượng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, lúc tỉnh lại còn mệt hơn là không ngủ, sau đấy thì không tài nào lắp ráp những hình ảnh vụn vặt trong mơ lại thành một khối hoàn chỉnh.”. Thấy gương mặt anh hiện vẻ âu lo, cô lại dửng dưng nói: “Ngủ ít lại làm em có nhiều thời gian học với đọc sách nhiều hơn người khác, nếu không thì em cũng đâu được kiến tập trong một khoảng thời gian ngắn như thế, nhờ mất ngủ cả đấy.”
Giọng điệu Tang Chất không mấy dễ chịu, “Nhưng dựa vào lượng sách em đọc với thời gian em trực ban, anh tính ra được, em gần như không ngủ. Tại sao mất ngủ đến mức này mà lại không nói với anh?”
“Thì ra nãy giờ anh nói những cái đấy là để gài bẫy em.”, Nam Đình vẫn cười được, “Lão Tang à, anh có thể đừng sống nguyên tắc như vậy không?”
Tang Chất giải thích: “Anh là bác sĩ, nguyên tắc là tính chất đặc biệt của anh rồi.”
“Nhưng em không phải là bệnh nhân của anh.”, Nam Đình ngước lên, nhìn thẳng vào hai mắt anh, “Tạm thời thì tình hình sức khỏe của em vô cùng tốt, bản kết quả khám kia là bằng chứng rõ ràng nhất. Mà không cho em uống thuốc ngủ, là kiến nghị của anh.”. Như đoán được Tang Chất sẽ nói gì, cô nói luôn: “Đừng có bảo em đến chỗ anh làm thôi miên.”
Tang Chất vẫn cố gắng khuyên bảo: “Đó có lẽ là biện pháp duy nhất tìm ra được căn nguyên chứng mất ngủ của em.”
Nam Đình lập tức phản bác: “Đấy có phải là trị liệu đâu, mà căn bản là nghe trộm chuyện cá nhân riêng tư.”
Tang Chất lập tức nghe ra ý khác trong lời nói của cô, “Em có tâm sự không muốn để anh biết à?”
Nam Đình há miệng thở dốc, cuối cùng lại chẳng nói gì.
Cô không muốn nói dối, im lặng coi như là thừa nhận.
Ánh mặt trời đầu giờ chiều chiếu vào, phủ xuống gương mặt trầm mặc của Nam Đình. Bỗng nhiên Tang Chất không biết làm thế nào có thể bình tĩnh mà đối diện với sự bộc lộ cảm xúc trong lúc vô tình của cô, anh chẳng buồn ăn cơm nữa, lấy cớ có việc rồi về luôn.
Tâm trạng Nam Đình bỗng tệ đi, cô nhìn Mất Ngủ, “Thỉnh thoảng chị rất hâm mộ mày, ngủ say sưa đến thế cơ mà.”
Tuy nhiên, khi ánh dương ló dạng, cô lại buông bỏ những nỗi niềm đó, bắt đầu một ngày sinh hoạt bình thường bằng tinh thần phấn chấn. Đi vào đài quan sát, ai gặp cô cũng nói: “Như Hoa cố lên!”, cô cũng tự cổ vũ mình… Nam Đình, mày có thể mà!
Buổi huấn luyện mô phỏng sẽ bắt đầu lúc chín giờ. Trước đây thực hành đối thoại luôn là người với máy, nhưng trong phần huấn luyện mô phỏng của kiểm soát viên thì lại là người với người. Một kiểm soát viên, đối diện là 35 người, trong vòng một tiếng đồng hồ phải “cãi nhau” với những người này, đại não phải ra quyết định một cách thần tốc, chỉ thị hết một người lại đến người khác, gặp phải hãng nước ngoài còn phải nhanh chóng đổi thành tiếng Anh. Vậy nên, trải qua một tiếng này, người bình thường đều hận không thể làm người câm.
Về việc vì sao lại là 35 người, Cục hàng không quy định: Mỗi khu vực có đồng thời tám máy bay, một tiếng có 35 chuyến ra vào cảng, vì vậy yêu cầu một kiểm soát viên trong vòng một tiếng phải phụ trách chỉ huy 35 máy bay, trung bình hai phút một chuyến, ngộ nhỡ gặp tình huống phải trì hoãn, số máy bay dồn lại, trong một tiếng phải chỉ huy hơn trăm chuyến bay, trên cơ bản là một giây ra một huấn lệnh.
Để thích ứng được với cường độ cao như vậy, trung tâm kiểm soát không lưu mới hủy bỏ cách đào tạo khép kín truyền thống, bước ra khỏi phòng máy mô phỏng, cũng không dùng một người đóng vai phi công để tiến hành tập luyện, mà mời 35 phi công thật trình diện, đồng thời khởi hành, tạo nên một chiến trường chân thực nhất dành cho nhân viên kiến tập.
Lần này tham gia huấn luyện cùng bốn người, Nam Đình là người cuối cùng của buổi chiều. Lúc cô đi vào, căn phòng huấn luyện vốn đang ồn ào bỗng tĩnh lặng trong tức khắc, mọi phi công đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Ngay cả nhóm giám thị của trung tâm kiểm soát cũng cảm giác được những ánh mắt nóng rực đó, vậy mà Nam Đình lại điềm tĩnh đứng trước mọi người, khom lưng cúi chào, ngồi xuống ghế, bắt đầu điều chỉnh thiết bị.
Lúc cô nói: “Chuẩn bị xong.”, tiếng nói thanh khiết như đóa lan giữa rừng sâu ngay lập tức chinh phục tất cả những người đàn ông có mặt. Phòng mô phỏng xôn xao trong nháy mắt, trừ những tiếng thì thầm khe khẽ, bỗng có người nói, “Là Như Hoa à?”, hiển nhiên là đã từng gặp Nam Đình trên sóng vô tuyến, còn nhớ rõ giọng nói của cô.
Cũng không biết là ai đã đặt cho cô cái tên như vậy nữa? Vậy mà cô lại tiếp nhận! Trình Tiêu ngồi giữa đám phi công nam, cảm thấy bọn đàn ông này đặt cho Nam Đình cái biệt danh quá low. Có điều, nhìn “ông chồng hai” mặc bộ đồng phục còn xấu hơn cả đồng phục học sinh mà vẫn xinh đẹp rạng ngời, Trình Tiêu có thể lý giải được thái độ như sói như hổ của đám đàn ông kia. Nói cho cùng thì, trong thời đại mà app chụp ảnh làm đẹp nhan nhản như hiện nay, có một người xinh đẹp chân thực đứng trước mặt, quả là một chuyện vui mừng.
Càng nhìn càng cảm thấy Nam Đình và Thịnh Viễn Thời đẹp đôi! Trình Tiêu lập tức nhắn Wechat với người kia: “Thật sự không xem xét đến bạn em à?”, có thể nói là “bà mối cố chấp” nhất trong lịch sử.
Thịnh Viễn Thời hẳn là đang bận, anh không trả lời.
Tới đúng giờ, Ứng Tử Minh tuyên bố bắt đầu. Kết quả là, những anh chàng phi công không sợ mưa gió trên trời lại dường như đã quên mình phải làm gì, hẵng còn chìm đắm trong bầu không khí bàn luận về Như Hoa, hoàn toàn mất kiểm soát.
Nam Đình đợi một lát, thấy không ai nói gì, cô quyết định mở màn trước: “Trung Nam 1686, xin báo cáo ý định của cô.”, vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn về phía Trình Tiêu.
Còn biết tìm mình chữa cháy, Trình Tiêu cười, tiếp lời, “Đài quan sát thành phố G, trên máy bay có một hành khách bị đau bụng, nghi là viêm ruột thừa, xin hỗ trợ y tế khẩn cấp khi hạ cánh.”
Nam Đình gật đầu với cô ấy tỏ vẻ cảm ơn, “Trung Nam 1686, đài quan sát thành phố G, đã rõ tình huống, chúng tôi sẽ lập tức báo cho bộ phận y tế, bác sĩ và xe cứu thương sẽ sẵn sàng khi máy bay hạ cánh.”
Lúc này nhóm phi công mới tiến vào trạng thái. Trình Tiêu cho rằng, sau khi họ thưởng thức đủ giá trị nhan sắc của “Như Hoa” thì sẽ như mình mà dịu dàng đối đãi, kết quả là vì để tranh thủ cơ hội nói chuyện với Nam Đình, đám phi công lập tức nhao nhao lên như cánh phóng viên, hết người này đến người khác phát thông báo như bắn súng liên thanh, hoàn toàn quên mất quy định một khu vực chỉ có tám máy bay, lúc cao điểm có thể đạt tới trạng thái mười lăm người đồng thời xin lệnh chỉ huy.
Nam Đình gần như không có thời gian nghỉ, liên tục hỏi ý kiến của đội bay, ra huấn lệnh hết câu này đến câu khác. Thậm chí Trình Tiêu còn nghi ngờ cô không có thời gian suy nghĩ, chính cô ấy cũng thử nhớ lại ý kiến của tám phi công, cuối cùng phát hiện ra là mình không thể. Một Trình Tiêu luôn giỏi đấu khẩu và tự tin với trí nhớ của mình, thì lúc này lại phải quỳ phục trước Nam Đình.
Thấy đám đồng nghiệp điên cuồng thể hiện, không chút thương hoa tiếc ngọc, Trình Tiêu nắm bắt thời cơ cao giọng nói một câu, “Đài quan sát thành phố G, Trung Nam 1686, cánh nâng bị kẹt, xin thực hiện phương thức bay chờ, cần một chút thời gian để kiểm tra cánh.”
Cái gọi là phương thức bay chờ, chính là yêu cầu sóng vô tuyến im lặng. Nam Đình hiểu Trình Tiêu đang cho mình thời gian tranh thủ nghỉ ngơi, cô bình tĩnh trả lời Trình Tiêu, sau đó tuyên bố với tất cả phi công có mặt: “Phía bắc có tình huống đặc biệt, tất cả chú ý, sóng vô tuyến im lặng, MAYDAY[1].”
Lúc này, Trình Tiêu nằm phục người xuống, nhỏ giọng nói với đám phi công của Nam Trình: “Từ giờ trở đi, không ai được nói gì nữa.”
Tới đây làm gì mà lại không cho nói gì? Đang lúc đám phi công ngây ngẩn thì cửa phòng huấn luyện bị đẩy từ bên ngoài vào, một bóng người cao lớn đi vào dưới sự tiếp đón của chủ nhiệm Lâm. Không để gián đoạn buổi huấn luyện, người vừa tới gần như là không gây ra tiếng động, khép cửa lại, đưa tay ý bảo chủ nhiệm Lâm ngồi, mình đứng cũng được.
Đám phi công đều đưa lưng về phía cửa, hơn nữa sự chú ý đều đang dồn về phía Nam Đình, chẳng có mấy ai phát hiện ra người vừa mới tới, chỉ có Nam Đình, người hướng mặt về phía cửa ra vào.
Nam Đình nhìn theo người đàn ông mặc đồng phục cơ trưởng khẽ gật đầu với chủ nhiệm Lâm rồi mới ngẩng đầu lên, mà gương mặt một giây trước còn hiện nụ cười ôn hòa, vào khoảnh khắc nhìn thấy cô thì như cứng lại, vẻ lạnh lùng tỏa khắp toàn thân, lan vào tới tận ánh mắt sắc bén.
Thịnh Viễn Thời vừa mới hạ cánh, chưa kịp thay bỏ bộ đồng phục cơ trưởng đã đến thẳng đài quan sát, sau đó chợt phát hiện ra, người nhân viên kiến tập khiến anh cố ý tới đây… lại chẳng phải người xa lạ.
Người đàn ông rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, vậy mà lúc này, vẻ ngỡ ngàng lại không thể giấu nổi.
Những hình ảnh riêng lẻ đó, trước giờ chỉ có giấc mơ và nỗi mong đợi, thế nên cô cho rằng, vận mệnh sẽ vẫn tuôn chảy theo quỹ đạo tuần hoàn nguyên thủy, kết cục cùng anh chính là thứ gọi là “đã từng”, không thể nào viết lại được.
Nhưng mà, cảnh tượng trước mắt đây…
Nếu chỉ là lần đầu gặp gỡ, thì sẽ chẳng đột nhiên không kịp trở tay như thế này.
Nam Đình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, gần như không thể chịu nổi hơi lạnh tỏa ra từ anh. Nhưng bài kiểm tra vẫn đang diễn ra, phi công còn liên tục báo cáo tình hình, chờ mệnh lệnh của kiểm soát viên, Nam Đình muốn tiếp tục, mà cô cũng phải tiếp tục. Vậy nhưng cô phát hiện ra, dưới ánh nhìn lạnh lùng của Thịnh Viễn Thời, mọi âm thanh đều biến thành tiếng máy bay gầm rú, khiến cô căn bản không nghe rõ những phi công khác đang nói gì.
Không nhận được lời hồi đáp, dần dần, đám phi công không nói nữa.
Phòng huấn luyện rơi vào bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ, mọi người nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trình Tiêu nhìn theo tầm mắt của Nam Đình, mới phát hiện ra Thịnh Viễn Thời đang đứng trong một góc gần cánh cửa. Ngay sau đó, ngày càng có nhiều người phát hiện ra sự tồn tại của Thịnh Viễn Thời.
Ứng Tử Minh cùng hai vị chủ nhiệm khác của trung tâm kiểm soát đưa mắt nhìn nhau, như thể đang thương lượng xem có cần tạm ngưng buổi huấn luyện hay không.
Một khi tạm ngưng, đồng nghĩa với việc lần huấn luyện này của Nam Đình đã thất bại, như vậy, cô sẽ mất tư cách tham gia kỳ thi cấp chính thức.
Thịnh Viễn Thời đột nhiên lên tiếng, “Tower, NC2012, we have trouble with extending the landing gear, request low pass for visual check. (Đài quan sát, Nam Trình 2012, chúng tôi không buông được càng hạ cánh, xin được bay tầm thấp để kiểm tra bằng mắt.). Vậy mà lại dùng tiếng Anh! Tuy rằng giọng điệu vô cùng kiềm chế, nhưng cũng có thể đọc ra được sự giận dữ ẩn giấu bên trong.
*Chú thích trong ngoặc là của tác giả.
Chỉ có Nam Đình mới biết nỗi tức giận của anh là từ đâu, mà thứ tiếng Anh kiểu Mỹ của anh, vẫn luôn khiến cô mê muội như vậy.
Giọng Nam Đình đầy vẻ căng thẳng, như thể chỉ giây tiếp theo là sẽ đứt đoạn, nhưng lại không thể không lên tiếng dưới cái nhìn của anh, cô dùng tiếng Anh trả lời: “NC2012, make a low pass on the left-hand side of runway 24. I’ ll keep you advised. (Nam Trình 2012, bay tầm thấp ở bên trái đường băng 24. Tôi sẽ giữ liên lạc với anh.). Lắng nghe kĩ, sẽ thấy âm sắc có phần nghẹn ngào.
Sau đó, như đọc hiểu ý nghĩ trong ánh mắt anh, cô hít sâu, cố gắng điều chỉnh về trạng thái làm việc, “The wheel not down, what’ s your intention? (Bánh trước không hạ xuống được, anh định sẽ thế nào?)
Thịnh Viễn Thời nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, như đang tìm kiếm bí mật chôn giấu bên trong, “NC2012, request permission for touch and go. We’ll attempt to jar the wheel down. (Nam Trình 2012, xin được chạm đất rồi lại bay lên, chúng tôi sẽ cố gắng hạ bánh xuống.)
Yêu cầu như vậy, Nam Đình cho phép, “NC2012, cleared for touch and go on runway 36R. (Nam Trình 2012, tiến hành chạm đất rồi bay lên ở đường băng 36.)
Tất cả mọi người đều cho rằng, chỉ một lần chạm đất rồi lại bay lên là xong, có lẽ Nam Đình sẽ nói với anh rằng càng hạ cánh đã có thể thả ra được. Suy cho cùng, đang trong bài kiểm tra, ai lại muốn dây dưa dài dòng với một tình huống đặc biệt chứ? Như vậy sẽ là rất bất lợi cho bản thân. Nam Đình không thể không biết, kết quả là, cô lại nói: “The gear does not appear to be down. (Càng vẫn chưa buông được.)
Có lẽ Thịnh Viễn Thời cũng bất ngờ với câu trả lời của cô, vẻ mặt anh thay đổi đột ngột, đôi mắt tối như mực, “Roger, we will have to make a gear up landing, request foam carpet at the touchdown zone of the runway. (Đã rõ, chúng tôi sẽ tiến hành hạ cánh bằng bụng, xin trải thảm bọt biển trên đường băng.)
Hạ cánh bằng bụng, là một cách hạ cánh khẩn cấp. Nam Đình chỉ cần đồng ý, tình huống đặc biệt này sẽ kết thúc, nhưng cô lại quyết phân cao thấp: “Sorry, negative due to foam carpet aids inoperative, divert to your alternate. (Xin lỗi, vì thiết bị trải bọt không hoạt động, xin chuyển hướng sang đường băng dự phòng.)
Tuy đây không phải là tình huống không thể xảy ra, nhưng đám phi công đang ngồi ở đây vẫn phải hít vào một hơi vì loại giả thiết này.
Có điều, khi mà mọi người đều nghĩ Thịnh Viễn Thời sẽ tiếp thu huấn lệnh, chuyển hướng hạ cánh, thì anh lại thong dong cự tuyệt:
“Can’t do it! (Không thể!)
***
[1] Mayday là một mã từ quốc tế được dùng như một tín hiệu báo nguy trong liên lạc thông tin lời nói qua sóng radio.