Kể từ sau "sự kiện đánh nhau với bạn học" qua đi, Phó Ngàn Tư phát hiện, mối quan hệ của Ninh Bảo và Yến bảo đã có một sự thay đổi nhỏ.
Tuy là trước đây Ninh Bảo đã chấp nhận việc Kỷ Yến là anh mình nhưng bất quá thoạt nhìn giống như là đang dỗ cậu vui vẻ, không hề thật tâm thật ý.
Mà bây giờ, Ninh Bảo không khác gì một cái đuôi nhỏ, luôn thích đi phía sau anh mình, trước khi làm bất cứ việc gì ở nhà, trước tiên sẽ liếc mắt nhìn anh trai trước thậm chí đi tới chỗ nào, bé cũng muốn đi theo phía sau.
Đối với việc địa vị của mình đột ngột tăng lên, Yến bảo hình như cũng mơ hồ phát hiện, nhưng chính là đè lại cái đuôi nhỏ đang vểnh cao trên trời, ở trước mặt Ninh Bảo, tiểu bảo bối luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc để em gái làm gương: "Ninh Ninh, không được kén ăn!"
Ninh Bảo là một bạn nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng đối với những thứ mình không thích, bé luôn có một loại cố chấp không chịu thoả hiệp.
Ví vụ những món ăn hôm nay, canh đậu hủ cùng tôm bự là món bé rất thích nhưng khi nhìn thấy cà thì muốn từ chối ngay.
Nhìn anh mình, bé ngoan ngoãn kẹp một miếng cà chậm rãi đưa đến bên miệng.
Phó Ngàn Tư ở bên cạnh ngay lập tức khen ngợi: "Yến bảo của chúng ta càng ngày càng ra dáng anh trai!"
Yến bảo đắc ý vểnh cao cái đuôi nhỏ.
Nhưng bất quá cậu cũng không kiêu ngạo được bao lâu, qua kỳ thi cuối kì, rất nhanh sẽ có cuộc họp phụ huynh.
Phó Ngàn Tư đêm đó đã cùng Kỷ Hàn Trình tung xúc xắc quyết định. Kết quả,cô sẽ họp cho Kỷ Ninh còn anh sẽ đi họp cho Kỷ Yến.
Đi họp cho Ninh Bảo không thể nghi ngờ là một trải nghiệm rất thú vị.
Ngoại trừ biết được thành tích 100 điểm của hai môn chính, công chúa nhỏ nhà họ còn có danh hiệu " Ngôi sao toán học " và " Ngôi sao ngữ văn ", sau khi biết cô là mẹ Ninh Bảo, nụ cười trên mặt giáo viên còn nhiều hơn vài phần, thẳng thắn nói rằng nhà họ đã sinh ra một thiên thần nhỏ vừa hiểu chuyện lại vừa vô cùng thông minh.
Những bậc cha mẹ bên cạnh ngay lập tức đổ dồn ánh nhìn ghen tị về phía Phó Ngàn Tư, hiển nhiên vị gia trưởng này cũng giả bộ khiêm tốn đúng chỗ, khách sáo theo sát lời của họ thổi thổi vài câu, bầu không khí còn rất vui vẻ hòa thuận.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Phó Ngàn Tư nhịn không được gửi tin nhắn cho Kỷ Hàn Trình: 【 Cô Trương nói có một lần cô ấy bị viêm họng, lúc giảng bài không khống chế được mà có chút ho khan,sau đó Ninh Bảo đã chạy tới phòng làm việc của cô ấy, hỏi có phải cô ấy đã bị cảm rồi hay không, thậm chí là khuyên cô ấy nên hạn chế nói để bảo vệ sức khoẻ】
【 Cô ấy còn nói Ninh Bảo là một thiên thần nhỏ! Em cũng cảm thấy đúng là như vậy 】
Kỷ Hàn Trình rất lâu không trả lời, chắc là đang chăm chú nghe họp, vì vậy Phó Ngàn Tư cũng không chơi điện thoại di động nữa mà đến cửa lớp chờ Kỷ Hàn Trình họp xong.
Thoại nhìn, áp suất trên người anh cực kỳ thấp.
Có lẽ là do thời tiết của tháng mười hai, hành lang bốn phía trống trải, khí lạnh tràn đến bên người không sót chút gì. Kỷ Hàn Trình một thân tây trang áo choàng dài, đẹp trai cao lớn, khí chất lạnh lùng hoàn mỹ tách biệt giữa đám đông.
Phó Ngàn Tư nhích sang bên kia đi hai bước, cùng cái máy lạnh này kéo dài thêm chút khoảng cách, ngoài miệng thì ân cần hỏi: "Ông xã, anh làm sao vậy?"
Kỷ Hàn Trình nghiêng đầu nhìn cô một cái, tựa hồ đối với khoảng cách này rất không hài lòng, trực tiếp ôm eo kéo người lại gần.
"Vẻ mặt này của anh thật giống như em nợ anh vài tỷ luôn ý?" Phó Ngàn Tư cố ý thăm dò "Sao rồi, giáo viên có phê bình Yến bảo của chúng ta không?"
"Không có" Kỷ Hàn Trình nhẹ dừng lại, cùng cô bước ra cổng trường " Chủ yếu là hàn huyên về cách giáo dục tại nhà của Yến bảo."
"Nhưng không phải chúng ta đã dạy Yến bảo rất tốt rồi sao, không có lúc nào là chúng ta không ở cạnh bảo bối cả " Phó Ngàn Tư chớp mắt.
Thật sự quá khó hiểu.
Bảo bối của họ! Mặc dù không có dáng vẻ thông minh ngời ngời nhưng cậu chính là đứa nhỏ đầu tiên viết chữ "a" đẹp mắt nhất trong ban, trong tiết luyện viết, mặc kệ các bạn học khác mãi lo chơi, Yến bảo một mình đã viết được gần một trang giấy, thậm chí cái nghéo cuối cùng còn cong thẳng lên rất đẹp mắt.
Có lẽ là từ khi sinh ra cậu đã có một dáng vẻ khá dễ thương cho nên tính cách cũng ấm áp giống như một mặt trời nhỏ.
Như vậy không phải đủ rồi sao.
"Anh cũng nói như vậy"
Một người lạnh lùng cao ngạo như Kỷ Hàn Trình, đừng nói là kiên nhẫn với người ngoài, giải thích với người khác thôi đã là điều xa xỉ nhất,mà hôm nay anh lại dùng tất cả sự kiên nhẫn đó hướng về phía giáo viên, đem tất cả kế hoạch một ngày của Kỷ Yến nói ra một cách chi tiết nhất.
"Giáo viên chủ nhiệm sau đó đã nói như thế nào?"
Giáo viên lúc đó nghe xong thì đẩy đẩy kính mắt, dùng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Kỷ Hàn Trình-- Bố Kỷ Yến này, mời ngài đừng đánh lừa tôi bằng những câu trả lời chuẩn mẫu trên internet, kiếm tiền quan trọng nhưng giáo dục con cái tại nhà còn quan trọng hơn.
Sau đó, cô giáo cảm thấy thái độ trả lời này của anh quá không được tốt, cho nên đã yêu cầu anh về chép "Mười khía cạnh tình thân trong gia đình" trên ppt để hiểu rõ hơn những gì mà cô ấy nói.
Phó Ngàn Tư: "......"
Không biết vì sao, sau khi nghe Kỷ Hàn Trình nhẹ nhàng tường thuật lại màn đối thoại đó đã khiến cô cảm thấy vô cùng hài hước.
Càng nghĩ càng không thể kềm chế được, cuối cùng nhịn không được phải bật cười.
Thử nghĩ xem, một người được xem là gương mẫu từ nhỏ, bốn chữ "Phê bình đánh giá" có khi còn không biết phải viết như thế nào lại bị phê bình ngay trong cuộc họp con trai bảo bối thậm chí còn bị phạt......
Cho nên lúc cô nhìn thấy anh đã cảm thấy áp suất trên người anh cực thấp tựa hồ cũng là điều rất dễ hiểu.
Phó Ngàn Tư nghĩ trong lòng, đêm nay Yến bảo sợ là sẽ thảm.
Sau đó trên xe, hai người lại bàn bạc kỹ lưỡng về phương pháp dạy cả hai một lần nữa.
Giáo viên nói vấn đề lớn nhất của Yến bảo chính là đối với mọi thứ ở trường vô cùng kén chọn.
Nếu như giáo viên lên lớp thú vị, cậu sẽ nghe chăm chú, tập vở cũng sẽ thật vô cùng xinh đẹp. Nếu như giáo viên lên lớp không thú vị nhưng vóc người xinh đẹp, như vậy cũng xem như tạm chấp nhận, có thể bảo trì trạng thái ngẩng cao đầu lên tinh thần tích cực nhấc tay trả lời câu hỏi.
Nhưng nếu như giáo viên không khéo,làm bầu không khí lớp học nghiêm túc, vóc người cũng thiên niên kỷ, Kỷ Yến sẽ lập tức rơi vào trạng thái mộng du.1
Phó Ngàn Tư thở dài trong lòng, tuổi còn nhỏ đã học được cách nhìn mặt mà đối đãi, cũng không biết là giống ai.( Còn bàn cãi gì nữa,giống chị đó chị đẹp)
Về đến nhà, Phó Ngàn Tư cùng Kỷ Hàn Trình tự giác cầm kịch bản nghiêm túc mở cuộc họp gia đình.
Trước biểu dương sau phê bình, một loạt làm rất lưu loát.
Vì để cho Yến bảo còn một chút mặt mũi trước mặt em gái-- Lúc Kỷ Hàn Trình chuẩn bị tiến hành giáo dục Kỷ Yến, Phó Ngàn Tư bên cạnh đã ôm Ninh Bảo đi tắm trước rồi.
- -
Đòn phản hệ của Yến bảo xuất hiện có lẽ là từ lúc cậu lên lớp hai.
Vốn dĩ đối với tình hình học tập của Yến bảo,ngay từ ban đầu họ đã ngầm chấp nhận nhưng lại không nghĩ cậu sẽ bắt kịp, đè bẹp nhiều đối thủ trong một bài kiểm tra toán khó và giành được 100 điểm đầu tiên.
Giáo viên cũng không thể nào hiểu được tại sao lại như thế, chỉ nói là do sự phát triển trí não của bé trai sẽ chậm hơn sự phát triển trí não của bé gái mà Yến bảo so với bạn học trong lớp ngay từ đầu đã chậm hơn, bởi vì cậu còn tâm lý thích chơi nhiều hơn quan tâm với việc học, giống như cậu chưa kịp thích ứng được mục tiêu mình đến trường là gì và cần bận tâm cái gì là tốt .
Cho nên lớp một không hiện rõ khả năng, lên lớp hai đã thích ứng tốt nên nhanh chóng hiện rõ tư duy và khả năng bản thân.
Theo như lời Phó Ngàn Tư, Yến bảo bây giờ giống như là một người tập võ đột nhiên bị đả thông kinh mạch, bộc phát thể hiện tài năng giống như cha mình trong phương diện toán học.
Mà đối với tình hình học tập của Kỷ Yến ngày trước, Phó Ngàn Tư cùng Kỷ Hàn Trình chưa từng có ý ghét bỏ hay uốn ắng cậu theo ý mình cho nên khi điểm số của cậu tăng lên, hai người cũng không có khen hay nâng cậu lên trời như các bậc phụ huynh khác.
Chỉ là lấy lý do "Chúc mừng cả hai thành công đạt điểm cao trong kỳ thi đầu tiên khi vào lớp hai" , cả nhà bốn người cùng đi nhà hàng dùng bữa.
"Hai người cũng thật quá sáng suốt! Đều là lần đầu tiên làm mẹ" Khi cùng Phó Ngàn Tư thưởng thức trà chiều, nghĩ đến con trai của mình, Lương Khấu nhịn không được nói thêm vài câu "Tại sao tâm lí tớ lại không thể ổn định tốt như hai người?"
"Kỳ thực ngay từ đầu tớ cũng không ổn chút nào " Phó Ngàn Tư nói.
Tuy là trước kia cô từng nói qua với Kỷ Hàn Trình, không cho phép anh ghét bỏ Yến bảo, nói cách khác, làm bố mẹ ai lại mong con mình ngốc đâu chứ?
Cô luôn tin có một ngày Yến bảo sẽ vô cùng lợi hại giống như bố mình,chỉ là bây giờ không được, phải chờ, chờ và cứ chờ từ khi cậu tiến vào mẫu giáo đến lúc vào tiểu học nhưng kết quả vẫn bằng 0.
Phó Ngàn Tư đã không khỏi có chút lo lắng, Kỷ Hàn Trình thậm chí còn vì chuyện đó mà hàn huyên với cô thật lâu.
Cuối cùng, Phó Ngàn Tư vẫn có chút không tin: "Anh nói đó đều là do phản ứng ngược gây ra nhưng nếu cuối cùng thật sự trở thành hiện thực, không hề có một phản ứng ngược nào xảy ra ở trên người Yến bảo cả thì chúng ta làm sao đây?"
Kỷ Hàn Trình xoa đầu cô,anh thấp giọng hỏi: "Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Không được ghét bỏ trí tuệ của bảo bối nhỏ nhà chúng ta"
"Không phải như vậy!" Phó Ngàn Tư lập tức phủ nhận, sau một lát, cô chôn mặt vùi vào lòng anh nhẹ nói "Em chỉ đang lo lắng tương lai sau này của Yến bảo."
"Hơn nữa, dù là anh hay em, cả hai chúng ta chẳng phải đều rất kỳ vọng lên người Kỷ Yến?"
Kỷ Hàn Trình "Ừ" một tiếng, sau đó lại nói
"Nhưng nếu không làm được, anh cũng sẽ không trách Yến bảo bởi vì... " Anh nhẹ dừng lại "Phong Hằng không phải dễ dàng bị đánh bại"
Phó Ngàn Tư: "......"
Sau khi nghĩ kĩ lại, Kỷ Hàn Trình nói ý này cũng không phải là sẽ thực sự đem Yến bảo dưỡng thành một người thất bại --Dù sao so với những người khác, Kỷ Hàn Trình nghiêm khắc với Yến bảo hơn bất kì ai.
Có lẽ là muốn cô được an tâm hơn, vô luận có như thế nào, anh đều sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho cả cô và Kỷ Yến Kỷ Ninh.
Chỉ cần nghĩ như thế, trong lòng đã an tâm hơn rất nhiều.
- -
Qua tháng hai, Bắc Thành lại bắt đầu rơi xuống một trận tuyết.
Mọi người đều biết, qua hết năm, khí trời sẽ ấm dần lên từng ngày, ngay cả trong sách ngữ văn cũng đều viết như vậy.
Cho nên vào sáng thứ bảy sau khi rời giường, chứng kiến tuyết rơi bên ngoài ô cửa sổ, thậm chí trên mặt đất còn có 1 lớp tuyết mỏng khiến cho Kỷ Yến và Kỷ Ninh đều vô cùng phấn khích.
Sau khi mang áo lông dầy cùng bao tay, cả hai không kịp chờ đợi mà chạy ra sân chơi tuyết.
Ngoài thư phòng lầu một, đối diện với khoảng đất trống nơi cả hai đang chơi tuyết, Phó Ngàn Tư đang ngồi trên ghế sửa sang lại chiếc chăn mỏng trên đùi, trên tay cô đang cầm một bát thuốc Đông y đen ngòm.
Không biết đây là lần thứ mấy cô nhíu mày với anh: "Kỷ Hàn Trình, em không muốn uống thuốc."
Kỷ Hàn Trình mang áo lông màu đen ngồi ở một bên xem văn kiện, nghe vậy thì ngước mắt: "Không được."
"......" Phó Ngàn Tư bĩu môi.
Kỷ Hàn Trình bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng nếu liên quan đến vấn đề uống thuốc của cô thì thành liên quan đến vấn đề nguyên tắc, một bước cũng không nhường, chỉ sợ buông lỏng 1 giây thôi sẽ bị cô làm nũng làm cho mềm lòng.
Phó Ngàn Tư: "Anh ngửi thử một cái thôi, thuốc này hình như bị hư rồi?"
"Bây giờ là mùa đông."
"Nhưng mùi rất kinh dị, còn có mùi hơi chua chua lợ lợ."
"Đó là mùi vị đặc trưng của thuốc Đông y "
"......"
Phó Ngàn Tư không còn cách nào khác: "Vậy uống hết thuốc,anh hôn em một cái."
"Ừ, uống xong sẽ hôn."
"Nhưng mà... " Dừng một chút, lại vòng trở về "Sau khi uống thuốc xong miệng sẽ rất đắng, còn chua chua, hôn sẽ rất kinh dị."
Kỷ Hàn Trình đặt chiếc máy tính bảng trên tay xuống và nói: "Anh không ngại."
"Nhưng em ngại."
Kỷ Hàn Trình dừng lại, sau đó đứng dậy và đi về phía Phó Ngàn Tư.
Phó Ngàn Tư tưởng anh sẽ dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, sợ đến mức phải đặt thuốc trên tay sang một bên, co chân lên ghế, kéo tấm chăn mỏng lên cao rồi dùng hai tay đè lên hai bên: "Kỷ Hàn Trình,anh..anh không được manh động!"
Không hề bị lay chuyển mà vén chăn cô lên.
Phó Ngàn Tư muốn cắn vào tay anh: "Kỷ Hàn Trình, anh quên em là làm sao bị cảm mạo rồi sao? Còn không phải là tại anh......"
Đêm qua, mặc kệ cô gào thét như thế nào, Kỷ Hàn Trình nhất định không chịu buông tha, ở trên người cô kịch liệt vận động vừa lúc nhiệt độ hạ xuống, Phó Ngàn Tư ngay lập tức liền anh dũng hy sinh.
Thấy cô hoảng sợ, Kỷ Hàn Trình lúc này mới thu tay lại, thay cô sửa lại chăn: "Vậy có uống thuốc hay không?"
Cô cau mặt, không thể làm gì khác hơn là đầu hàng.
Lại bưng bát thuốc lên, cố gắng thật lâu nhưng vẫn không thể nào lấy được dũng khí một hơi cạn sạch.
Kỷ Hàn Trình lúc này đặt một viên kẹo lên bàn: “Uống xong thì ăn cái này.”
Phó Ngàn Tư: "Cái này anh lấy ở đâu thế?"
"Yến bảo"
Phó Ngàn Tư nhớ lại, lần đó Kỷ Yến đã cho cô và Kỷ Hàn Trình mỗi người một viên nhưng bất quá viên kia đã sớm bị cô ăn xong từ lâu rồi.
"Tại sao anh lại không ăn nó, cái này rất ngọt." Phó Ngàn Tư nói, rất nhanh thì nhớ tới "Đúng rồi, anh không thích ăn ngọt."
Tính tình Phó Ngàn Tư giống như một đứa trẻ, biết náo nhưng cũng biết điểm dừng, bát thuốc đắng nhưng có kẹo, tựa như nhận được mức bồi thường tương tự, rất hài lòng mà ngoan ngoãn ôm bát thuốc.
Sau khi uống thuốc xong, Kỷ Hàn Trình đã lột xong giấy gói kẹo đưa đến trước mặt cô, trong miệng mặt dù rất đắng nhưng rất nhanh thì bị kẹo sữa ngon ngọt đè xuống.
Sau đó càng ăn thì càng ngọt.
Kỷ Hàn Trình đã ngồi vào ghế tiếp tục xem văn kiện.
Phó Ngàn Tư ăn kẹo một hồi, bỗng nhiên nảy ra ý định xấu,cô xốc chăn lên đi đến ngồi vào trên người anh, ôm cổ anh đòi nợ: "Cái hôn thì sao?"
Ánh mắt của Kỷ Hàn Trình nhìn môi cô hai giây, sau đó ôm gáy cô hôn xuống.
Phó Ngàn Tư cười gian xảo, thừa dịp anh không chú ý, đem kẹo sữa trong miệng đẩy qua.
Ôm cổ anh, cô cười khúc khích.+
"Có ngọt hay không?"