Chương 211: Một ngày nào đó, cô sẽ nuôi
“Đúng vậy, nấu lẩu ở nhà không được sao?”
Mộ Cẩm Vân khựng lại, phản bác cũng không được gì.
“Cô lo lắng cái gì? An ninh ở chỗ này rất tốt, đám paparazzi không vào được đâu.”
Anh ta vừa nói như vậy, ngược lại trông có vẻ như cô đang làm giá.
Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Tôi không lo lắng về chuyện này, cậu Cẩn, tôi đang suy nghĩ tới việc chúng ta không mua nguyên liệu nấu ăn rồi.”
“Nhà tôi có.”
Anh ta nói xong, lái xe vào gara, sau đó mở cửa xuống xe: “Xuống xe đi.”
Mộ Cẩm Vân gật đầu, mở cửa bước xuống, đi theo anh ta từ cửa gara vào bên trong biệt thự.
Biệt thự được trang trí theo phong cách sang trọng của Âu Mỹ, màu chủ đạo là trắng xen lẫn thêm màu xám đen, trông rất sạch sẽ gọn gàng, nhưng lại không toát ra sự lạnh lẽo buồn tẻ
Mộ Cẩm Vân đi theo anh ta lên lầu, vừa đặt chân vào phòng khách ở lầu hai, một thứ gì đó lông xù liền nhảy tới bên cạnh chân cô.
Cô sửng sốt, cúi đầu nhìn mới phát hiện thì ra đó là một con mèo màu trắng.
“Mễ Kỳ, quay lại!”
Lục Hoài Cẩn kêu một tiếng, con mèo kia liền chạy về phía anh ta.
“Cô có sợ mèo không?”
Anh ta đưa tay bế mèo lên ôm vào trong ngực, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Mộ Cẩm Vân đầu: “Không sợ.”
Cô còn rất thích mèo, vốn dĩ sau khi về nước còn muốn nuôi một con, ai ngờ sau đó mọi chuyện lại biến thành như thế kia.
Cô vừa dứt lời, Lục Hoài Cẩn liền thả con mèo trong ngực xuống: “Vậy thì được rồi, nó không cắn người cũng không cào người, đặc biệt thích dính người, cô chơi với nó một lát đi, tôi vào chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu.”
Anh vừa mới buông tay, con mèo nhỏ kia liền đi tới trước mặt cô, cọ vào chân cô.
Lúc trước, thời điểm Mộ Cẩm Vân ở nước ngoài cũng đã từng nuôi những chú mèo lang thang. Nhưng mà bọn chúng cực kỳ lạnh lùng, ngoại trừ lúc đói bụng tới meo meo vài tiếng ra, những lúc khác có gọi chúng thì chúng cũng mặc kệ.
Cô không kiềm chế được mà duỗi tay sờ soạng con mèo kia một chút, nó không những không né tránh mà còn chủ động dụi đầu vào lòng bàn tay của cô.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy rất ngạc nhiên: “Ôi trời, nó dính người thật đấy!”
Lục Hoài Cẩn cởi áo khoác ra, ném lên sô pha, nhìn cô cười: “Ừ, trước kia tôi còn tưởng mình đang nuôi một con chó chứ không phải là một con mèo.”
Nghe anh ta nói vậy, Mộ Cẩm Vân không nhịn được mà cười theo, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: “Không ngờ cậu Cẩn cũng thích nuôi mèo.”
“Ở một mình mà, lúc cô đơn có một con vật nhỏ ở bên cạnh cũng không tệ.”
Mộ Cẩm Vân nhớ tới scandal yêu đương trước đây của anh ta, chỉ cảm thấy buồn cười: “Cậu Cẩn cũng sẽ cảm thấy cô đơn ư?”
Lục Hoài Cẩn liếc cô: “Cô không hiểu.”
Nói xong, anh ta xắn tay áo lên đi vào phòng bếp.
Mộ Cẩm Vân thấy anh vào phòng bếp, cũng ngại ngồi đây chơi đùa với mèo mà để anh ta đi chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu.
Cô vội vàng đứng dậy đi theo vào, con mèo nhỏ kia cũng không nhanh không chậm đi theo sau cô vào phòng bếp.
Thấy cô đi vào, Lục Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Cô vào làm gìì? Người tới là khách, ra ngoài ngồi đi. Nếu chán có thể xcô TV, còn có một phòng Karaoke nhỏ đó, cô vào đó hát cũng được.”
Cô lắc đầu, chủ động đưa nguyên liệu nấu ăn tới trước mặt: “Hai người làm sẽ nhanh hơn.”
Lục Hoài Cẩn hơi nhướng mày, cũng không bảo cô đi ra ngoài nữa
Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua con mèo đang ngồi đằng kia: “Vừa nãy anh gọi nó là Mễ Kỳ?”
“Đúng vậy.”
“Mễ Kỳ không phải là con chuột sao sao?”
Mễ Kỳ, trong tiếng Hán nghĩa là chuột Mickey
“Mèo và chuột, cô không cảm thấy lấy tên như vậy rất thú vị sao?”
Cô hơi xấu hổ, không thấy nó thú vị ở chỗ nào.
“Anh nuôi mèo được bao lâu rồi?”
“Chắc là cũng hơn ba năm rồi.”
Anh ta cúi đầu rửa rau, động tác rất thuần thục, nhìn là biết không phải là công tử bột mười ngón tay không dính nước mùa xuân.
Mộ Cẩm Vân vớt thịt viên đã ráo nước lên đặt vào trong đĩa, lại đưa tay lấy một ít rau dưa và nấm bên chỗ anh ta qua chỗ mình.
Trong phòng bếp rất yên tĩnh, hai người ngẫu nhiên trò chuyện một hai câu, bầu không khí lại vô cùng hài hòa.
Ước chừng khoảng mười phút, hai người đã rửa sạch hết nguyên liệu nấu lẩu.
Sau khi Lục Hoài Cẩn đặt hết đồ lên bàn ăn mới đi tìm gói gia vị lẩu.
“Cô muốn uống gì? Có nước dừa, nước chanh, bia cũng có, nhưng tốt nhất là cô đừng uống bia.”
Mộ Cẩm Vân suy nghĩ, trả lời: “Nước chanh đi.”
Rất nhanh sau đó, Lục Hoài Cẩn cầm một ly nước chanh đi tới.
Cô thật sự không ngờ trong nhà Lục Hoài Cẩn lại đầy đủ dụng cụ như vậy, nồi lẩu cũng là nồi lẩu chuyên dụng.
“Tết Âm Lịch cô định đi Tam Á mấy ngày?”
Khói từ nồi lẩu bốc lên, Mộ Cẩm Vân hơi sửng sốt, nhìn anh ta một lúc lâu sau mới mở miệng: “Chắc khoảng bảy ngày, công ty cho nghỉ mười ngày.”
Anh gật đầu một cái: “Đi theo đoàn?” “Ừm, đoàn du lịch tự do.”
Cô lười lên lộ trình, hơn nữa vào dịp Tết Âm Lịch không dễ gì đặt được khách sạn ở Tam Á. Cô cứ vậy mà bỏ ba mươi năm, bảy mươi triệu, dứt khoát đăng kí theo đoàn thôi.
“Bây giờ người nhà họ Mộ không tìm cô nữa chứ?”
“Không.”
Ngày diễn ra hỗn lễ của Mộ Tinh Anh đã xảy ra chuyện như vậy, bản thân Mộ Tinh Anh có lẽ giải quyết không xuể, đâu còn rảnh đi tìm cô.
Nhưng mà nghĩ lại cô mời phát hiện, vậy mà đã hơn hai tháng rồi Mộ Tinh Anh không tới quấy rầy cô.
Thời gian lâu như thế, cô đã sắp quên còn có một người như vậy.
“Lâm Dịch Đồng vốn dĩ tính hẹn cô Tết này đi Cáp Nhĩ Tân. Nếu cô có kế hoạch rồi anh sẽ nói lại với con bé.”
Mộ Cẩm Vân sửng sốt, nhớ tới Lâm Dịch Đồng: “Cô ấy đang trong kỳ nghỉ sao?”
“Đã nghỉ từ sớm rồi, kỳ nghỉ của mấy trường đại học bây giờ tốt thật đấy.”
Cô nghĩ lại, cũng cảm thấy như vậy.
Lúc này, Mễ Kỳ đột nhiên nhảy lên bàn, nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò trong chén cô rồi kêu lên một tiếng: “Meo ~”
Mộ Cẩm Vân phì cười: “Có thể cho nó ăn không?”
“Nó không ăn đâu, chỉ là đang gọi cô mà thôi.”
Cô có chút không tin, rõ ràng lúc trước cô coi rất nhiều video, mèo nhà cái gì cũng ăn cả mà.
“Cô đặt thịt xuống trước mặt nó đi, xem nó có ăn không.”
Thấy vẻ mặt không tin của cô, Lục Hoài Cẩn nhướng mày, ý bảo cô đút thịt bò cho Mễ Kỳ.
Mộ Cẩm Vân gắp thịt bò trong chén lên, sau đó đưa tới trước mặt Mễ Kỳ, chỉ thấy Mễ Kỳ đi đến bên cạnh cô, sao đó nhắm mắt ngửi miếng thịt bò kia.
“Anh xcô, cậu Cẩn, nó vẫn muốn ăn đó thôi.”
Kết quả cô vừa dứt lời, Mễ Kỳ liền ngồi lại chỗ của nó, không chạm vào miếng thịt kia một chút nào.
Cô cảm thấy buồn cười: “Đúng là không ăn thật.”
“Nó không ăn đâu, ngoài trừ thức ăn cho mèo, tôi chưa từng thấy nó ăn những thứ khác.”
“Thật vậy sao? Đồ hộp hay đồ ăn vặt cho mèo cũng không ăn hả?”
Trước kia cô lấy đồ hộp cho mèo đút cho mấy con mèo lang thang, chúng đều ăn rất vui vẻ mà.
“Ừ không ăn, lúc còn nhỏ còn ăn một chút đồ hộp cho mèo, lớn lên thì không ăn nữa.”
“Ồ, Mễ Kỳ thần kỳ thật đấy.”
Lục Hoài Cẩn gắp hai viên bò viên cho cô: “Cô thích mèo?”
“Cảm ơn.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu: “Rất thích, trước đây lúc học ở nước ngoài, tôi rất thích chăm mấy con mèo lang thang.”
“Vậy sao cô lại không nuôi?”
Sau khi nói xong, Lục Hoài Cẩn nhếch miệng: “Quên mất, cái tên khác người như Tống Lâm sẽ không thích mèo.”
Mộ Cẩm Vân mím môi: “Sẽ nuôi.”
Một ngày nào đó, cô sẽ nuôi.
Nghe được lời cô nói, động tác trên tay Lục Hoài Cẩn khựng lại một chút, nhìn cô dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Ăn xong nồi lẩu này cũng đã tám rưỡi, Mộ Cẩm Vân thức thời muốn dọn dẹp, lại bị Lục Hoài Cẩn ngăn cản: “Không cần dọn đâu, trời lạnh như vậy cứ để đó đi, ngày mai sẽ có dì giúp việc tới dọn.”
Anh ta đã nói như vậy rồi, cô cũng không miễn cưỡng nữa.
“Muốn hát không?”
Nghe anh đột nhiên hỏi như thế, Mộ Cẩm Vân sửng sốt: “Sao đột nhiên lại tính đến chuyện này?”
“Không tính gì cả, cứ thể bật ra thôi, đến đây đi, dù sao cô về nhà cũng ngủ.”
Lời này của anh ta quả thật không sai, Mộ Cẩm Vân đứng dậy theo chân anh ta vào bên trong.
Lục Hoài Cẩn đích thực là một người giỏi chơi bời nhậu nhẹt. Thật ra ở bên cạnh người đàn ông như vậy sẽ bớt lo hơn rất nhiều.
Anh ta biết ăn chơi, lại có đời sống thú vị, trong quá trình quen biết nhất định sẽ không nhàm chán. Cho dù sau này chia tay, mỗi lần nhớ lại, đại khái cũng sẽ cảm thấy khoảng thời gian đó rất vui vẻ.
“Nghĩ cái gì vậy?”
Anh ta nhét microphone vào trong tay cô, cô thu hồi lại suy nghĩ, nhìn bài hát trên màn hình, ngẩn người, quay đầu nhìn anh ta: “Tôi không hát đâu.”
“Không sao, anh hát.” Mộ Cẩm Vân thích nghe bài hát của Trương Tín Triết, nhưng mà cô sẽ không hát, bởi vì không đủ cảm xúc, giọng cũng không hay.
Giọng của Lục Hoài Cẩn vô cùng thích hợp hát bài của Trương Tín Triết, không cần dùng âm quá thấp, cũng sẽ không có vẻ tuỳ tiện, thiếu cảm xúc
Hát xong bài, Mộ Cẩm Vân thức thời vỗ tay: “Anh có thể ra mắt được đó, cậu Cẩn.”
Anh nhướng mày: “Cô không hát một bài sao? Chúng ta đều đã thân như vậy rồi, tôi sẽ không cười cô.”
Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ một chút, cuối cùng vẫn bất chấp chọn một bài hát.
“Mình chia tay cô nhé?”
“Ừm, là bài hát mà một người bạn trước đây đi du học giới thiệu.”
“Bài hát tiếng dân tộc, cô hát được sao?”
“Có lẽ là được?”
Cô ở nước ngoài bảy năm, bạn cùng phòng là người dân tộc, ít nhiều gì cũng học được vài tiếng.
Trước kia cô chỉ cảm thấy bài hát này dễ nghe, bây giờ mới hiểu rõ lý do vì sao nó lại dễ nghe như thế.
Đại khái mà nói là thể hiện đúng tâm sự cất giấu trong lòng của nhiều người.
“Bốp bốp bốp” tiếng vỗ tay vang lên, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Cẩn, thấy anh ta cười như không cười nhìn cô, cảm xúc lập tức tan biến.
Cô cười một chút: “Tôi không hát lệch tông chứ?”
“Không lệch tông, chúng ta hẳn là có thể tạo thành một nhóm rồi ra mắt đó.”
Hai người nịnh nọt lẫn nhau, Mộ Cẩm Vân cười cười: “Quá muộn rồi, ra mắt lúc này cũng nổi không được mấy năm..”
“Vậy thì giải nghệ, để lại danh tiếng.”
Cô hoàn toàn bị anh ta chọc cười: “Vậy cậu Cẩn đây có thể đăng ký tham gia một chương trình, với gương mặt này của anh thì nổi tiếng rất nhanh đó.”
Lục Hoài Cẩn đưa tay lên sờ mặt mình: “Đáng tiếc là tôi không muốn dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm.”
“Uống bia không?”
Mộ Cẩm Vân không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút mới gật đầu: “Uống.”
“Được, cô Vân, xin cô chờ một lát!”
Anh cúi người với cô giống như nhân viên trong KTV, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bài hát đã thay đổi, không có người hát, chỉ có nhạc vang lên.
Lục Hoài Cẩn đã nhanh chóng quay lại, trên tay bưng sáu chai bia, còn có đủ loại đồ ăn vặt.