Chương 229: Có lẽ cô ấy không yêu Tống Lâm
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Nhưng tôi không cần người khác khiến cho tôi tốt hơn, tôi có thể khiến cho chính mình tốt hơn.” Lục Hoài Cẩn không ngờ cô nói những lời này, ánh mắt anh đặt vào người cô, nụ cười trên mặt biến mất hoàn toàn.
Một lúc lâu sau, anh ta nói: “Anh đợi em.”
Anh ta có lẽ biết tiếp tục nói tiếp sẽ chỉ làm cho Mộ Cẩm Vân chán ghét, Lục Hoài Cẩn cũng không nói gì, chỉ đổi chủ đề: “Anh biết em đang bận, được rồi, anh tiễn em về công ty nhé.”
Nói xong, Lục Hoài Cẩn đứng dậy và đi thanh toán.
Mộ Cẩm Vân mím môi, biết anh ta không muốn tiếp tục nói nữa nên đứng dậy đi theo anh ta ra khỏi căn phòng.
“Lục thiếu gia, để tôi là được rồi.”
Nói xong, cô cố gắng hết sức với tư cách là người chủ trì, nhưng bây giờ Lục Hoài Cẩn muốn thanh toán hóa đơn, Mộ Cẩm Vân làm sao không xấu hổ chứ.
Lục Hoài Cẩn cười, liếc cô một cái: “Ngay cả việc thanh toán hóa đơn em cũng muốn tranh với anh à.”
Anh ta vừa nói, tấm thẻ trên tay đã được đưa qua.
Khi nhân viên thu ngân liếc nhìn Mộ Cẩm Vân, cô ta biết rằng Mộ Cẩm Vân thường xuyên tới đây và là khách hàng lớn của khách sạn, vì vậy cô ta không nhúc nhích gì trong khi đợi Mộ Cẩm Vân.
Lục Hoài Cẩn thấy nhân viên thu ngân không nhúc nhích, nhướng mày nói: “Sao vậy, lẽ nào thẻ của tôi không thể thanh toán ở đây sao?”
Nhân viên thu ngân sợ làm mất lòng khách hàng nên vội lắc đầu: “Không phải đâu, phiền anh đợi một lát”.
Mộ Cẩm Vân chạy tới, nhìn thấy Lục Hoài Cẩn, có chút bất lực, nhưng vẫn để anh ta thanh toán bằng thẻ tín dụng của anh.
Bữa cơm này đã hơn một triệu bảy, cũng không đặc biệt khoa trương, chút tiền này tính toán với Lục Hoài Cẩn cũng không phải là tốt, Mộ Cẩm Vân cũng không nói gì thêm.
Sau khi hai người ra khỏi nhà hàng, Mộ Cẩm Vân vốn dĩ muốn đưa Lục Hoài Cẩn trở về khách sạn, nhưng Lục Hoài Cẩn nói rằng anh ta đang đi nghỉ dưỡng trong thời gian ngắn, rất rảnh rỗi nên không cần bận tâm đến anh ta.
Hai giờ chiều cô có khách hàng nên chỉ đành nhờ Lục Hoài Cẩn đưa mình trở lại công ty.
Sau khi xuống xe, Mộ Cẩm Vân cũng không vào công ty ngay lập tức, cô giữ cửa xe mở ba phần tư, cúi đầu nhìn Lục Hoài Cẩn trong xe, không khỏi lại nói: “Lục Hoài Cẩn, cám ơn anh. Nhưng tôi thực sự chưa nghĩ đến chuyện tình cảm”.
Đối với cô mà nói, điều quan trọng nhất bây giờ là Dành Dành.
Dành Dành mới đưa ra thị trường, chặng đường phía sau còn rất dài, dù đã hai mươi tuổi nhưng cô vẫn còn trẻ và chặng đường phía sau cũng còn rất dài.
Trên đời này, tình cảm là thứ bất ổn nhất, những kẻ đặt mọi thứ vào tình cảm như đánh cờ mới là kẻ ngu ngốc nhất.
Cô đã dành ba năm cho Dành Dành, và sau ba năm thu hoạch của cô có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng nếu cô ấy đặt tình yêu ba năm, sau ba năm, cô sẽ nhận lại hạnh phúc hay toàn là đau khổ, không ai nói trước được.
Có người nói cô bị rắn căn mười năm sợ dây thừng cũng được, hay nói cô là doanh nhân nông cạn cũng được, nhưng hiện tại, đối với cô ấy mà nói, tiền bạc mới là thứ quan trọng nhất.
Lục Hoài Cẩn cười: “Không sao cả, vậy anh sẽ đợi đến ngày em suy nghĩ đến.”
“Cậu Cẩn…” c
“Vào đi, đã một giờ bốn mươi lăm phút rồi.”
Cô muốn nói gì đó, nhưng Lục Hoài Cẩn đã cắt ngang.
Thời gian Mộ Cẩm Vân tiếp xúc với Lục Hoài Cẩn cũng không phải là dài, liên lạc thường xuyên cũng là hai ba tháng trước khi rời Hà Nội năm đó, hai người cũng đã cùng nhau ăn cơm vài lần.
Nhưng đại khái cô cũng biết Lục Hoài Cẩn, người đàn ông này khác hẳn so với Tống Lâm.
Tống Lâm từ trước đến nay luôn thích kiểu tiến đến từng bước không muốn rút lui, nhưng Lục Hoài Cẩn thì khác, anh ta thích kiểu mưa dầm thấm lâu.
Cô đương nhiên có thể phát hiện ra cảm giác của anh ta đối với cô lúc đầu, cô không nói gì, cũng là muốn giữ một người bạn như vậy.
Cô chỉ không ngờ rằng sau ba năm, lớp giấy ngăn cách giữa hai người vẫn sẽ bị thủng.
Tuy nhiên, nó chỉ bị thủng, và anh ấy dường như không vội xé giấy hoàn toàn để tìm hiểu.
Đây là điều khó nhất đối với Mộ Cẩm Vân, anh ấy không làm gì cả, vì vậy cô không thể làm gì cả.
“Được thôi, vậy tôi vào trước.”
“Ừ.”
Anh ta gật đầu, giơ tay vẫy tạm biệt cô.
Mộ Cẩm Vân nhìn thời gian, thấy đã gần một giờ năm mươi phút, cô không thể kéo dài được nữa, khẽ mỉm cười đóng cửa xe bước vào công ty.
Nhìn bóng người càng lúc càng xa, Lục Hoài Cẩn nhìn lên tòa nhà Dành Dành, có diện tích khoảng năm ngàn mét vuông, phía trước là văn phòng, phía sau là phòng thí nghiệm và cơ sở sản xuất.
Trong ba năm, Mộ Cẩm Vân đã gây dựng Dành Dành từ hai bàn tay trắng.
Lục Hoài Cẩn nghĩ đến những gì cô vừa nói, không khỏi nở nụ cười.
Cô có năng lực như vậy, đàn ông đối với cô dường như không cần thiết.
Nghĩ đến đây, anh không nhịn được nữa rút một điếu thuốc ra.
Lục Hoài Cẩn hạ nửa cửa kính xe để hút một điếu thuốc, nhưng anh ta chưa châm lửa.
Sau khoảng hai phút, anh ta nhìn người lái xe phía trước: “Quay lại khách sạn Four Seasons.”
Tài xế của Mộ Cẩm Vân vội vàng gật đầu: “Vâng, cậu Cẩn.”
Cùng lúc đó, Tống Lâm ở Hà Nội, vừa nghe tin Lục Hoài Cẩn ở Hòa Bình, sắc mặt liền ảm đạm đi.
Lý Minh Việt đứng sang một bên, không dám nói gì.
Kể từ khi nhìn thấy Mộ Cẩm Vân trên truyền hình trực tiếp vài ngày trước, anh ta đã cho người đi điều tra Mộ Cẩm Vân.
Ngay khi có kết quả điều tra, anh ta đã rất sửng sốt.
Anh ta luôn biết rằng, Mộ Cẩm Vân không phải là một người phụ nữ đơn giản, “không đơn giản” này là một lời khen ngợi, không phải là một lời chê bai.
Anh ta không ngờ rằng Mộ Cẩm Vân lại dám dốc hết sức mình và tài sản của mình vào Dành Dành như thế này.
Hầu hết phụ nữ thích an nhàn và hầu hết những người thích “leo núi” là đàn ông. Một việc đầy ẩn số như vậy, thậm chí anh ta có thể không có gan để thử nó, nhưng Mộ Cẩm Vân đã thử nó.
Và cô ấy đã làm rất tốt, trong ba năm, Dành Dành đã trở thành công ty niêm yết với giá trị thị trường hơn hai trăm triệu USD.
Là cổ đông lớn nhất của Dành Dành, cô ấy nắm trong ta lượng cổ phiếu có giá trị hơn một trăm triệu USD.
Đối với những điều này, với tư cách là đồng nghiệp cũ của Mộ Cẩm Vân, trong lòng Lý Minh Việt vẫn mừng cho cô ấy.
Lý Minh Việt không thể đoán tâm trạng của Tống Lâm.
Trong ba ngày qua, tâm trạng của Tống Lâm không tốt nhưng cũng không tệ, nhưng mọi thứ đột nhiên kết thúc sau khi có tin Lục Hoài Cẩn đến Hòa Bình.
Đã năm phút kể từ khi anh ấy nói với Tống Lâm về tin tức, và toàn bộ văn phòng im lặng và chán nản.
Anh ta đứng đó, cảm thấy hơi khó chịu, nhưng Tống Lâm không nói, và anh không dám rời đi khi chưa được phép.
Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc im lặng, đôi mắt đen nhánh cúi đầu nhìn thẳng vào văn kiện trước mặt, sắc mặt chìm nặng như nước, nhưng mỗi khi liếc nhìn anh ta, đều cảm thấy hơi thở dồn nén.
Không biết đã qua bao lâu, ngay khi Lý Minh Việt còn đang do dự nói, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu: “Thư ký Việt, họp khẩn cấp, tôi chuẩn bị tiến vào ngành mỹ phẩm.”
Lý Minh Việt sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại, nhíu mày trong tiềm thức: “Tổng giám đốc Lâm…” Anh ta vốn chỉ muốn nói ngành này và kế hoạch phát triển của công ty hoàn toàn không có quan hệ gì, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Tống Lâm, anh lại trực tiếp thay đổi lời nói: “Thời gian họp là ba giờ ba mươi phút?”
“Ba giờ đi.”
Tống Lâm chỉ liếc anh một cái, giơ tay đóng lại thông tin của Mộ Cẩm Vân.
Ba năm.
Cô ấy tốt hơn nhiều so với anh nghĩ.
Tống Lâm không thể nói rõ là cảm giác như thế nào, người phụ nữ lúc đầu ở bên ạnh mình bỗng trở nên mạnh mẽ như vậy.
Cô dường như có đôi cánh của riêng mình, ngay cả khi không có anh, cô vẫn có thể sống rất tốt, hoặc có thể nói là, không có anh, cô có thể sống tốt hơn.
Khi nghĩ đến điều này, trong lòng anh như có ngọn lửa thiêu đốt.
Ngọn lửa lan quá nhanh nhưng chỉ trong vài ngày đã thiêu rụi toàn người anh.
Từ trước đến nay là một người bình tĩnh tự chủ, nhưng vào lúc này, anh không có cách nào bình tĩnh được.
Mộ Cẩm Vân đã lâu không nằm mơ, lúc mới rời Hà Nội cô thường gặp ác mộng, mơ thấy cảnh Tống Lâm bóp cổ cô hỏi tại sao cô lại chạy.
Nhiều lần cô cảm thấy mình sắp chết trong mơ nhưng người đàn ông đó lại nhìn cô với khuôn mặt lạnh lùng.
Sau đó, khi Dành Dành được thành lập, cô chạy vạy khắp nơi để tìm nguyên vật liệu sản xuất, lúc bận rộn nhất, cô không thể chạm vào giường, chỉ có thể ngủ thiếp đi ngay khi nằm trong văn phòng thuê.
Sau đó, cô đã dần quen với cuộc sống như vậy, người và vật ở Hà Nội cũng trở nên xa cách hơn.
Trong ba năm qua, cô kiếm được rất nhiều tiền, cô chia tiền làm hai phần, một phần do chính cô và Hứa Thanh Nga sử dụng để thành lập tổ chức từ thiện giúp đỡ những người lính do thương tật và bệnh tật và trẻ em bị bỏ lại.
Hòa Bình hầu như không phải là thành phố hạng hai. Nơi giàu rất giàu, nhưng nơi nghèo cũng rất nghèo.
Cô ấy thấy rằng những người đó ngày càng trở nên tốt hơn là nhờ sự giúp đỡ của chính cô, và ý tưởng duy nhất của Hứa Thanh Nga là kiếm nhiều tiền hơn và giúp đỡ được nhiều người hơn.
Về vấn đề của Hà Nội, Hứa Thanh Nga không đề cập tới, cô dần dần gần như quên mất.
Nhưng bây giờ sự xuất hiện của Lục Hoài Cẩn đã gợi lên nhiều điều năm đó.
Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, nghiêng người bật đèn bàn, cánh tay vô thức chạm vào gói thuốc bên cạnh.
Cô ấy không nghiện thuốc lá nhưng nhiều khi căng thẳng không thể không hút một hai điếu.
Hứa Thanh Nga sống trong sạch vì Lương Nhân Nghị, cô đã từng hỏi Hứa Thanh Nga có đáng không.
Hứa Thanh Nga nói với cô ấy rằng tình yêu không có gì đáng giá, khi yêu một ai đó, dù có chết đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ không do dự.
Sau đó cô nghĩ lại, có lẽ cô không yêu Tống Lâm, nhiều nhất chỉ là thích, nếu không, tại sao cô lại nôn nóng chạy trốn khỏi anh ta như vậy?
Nhưng kiểu thích này lại có phần sâu đậm quá.
Sau ba năm, khi nghĩ đến anh, nơi ngực trái của cô vẫn không khỏi thao thức.
Cô chưa từng nếm trải tình yêu, bởi vì tình yêu là hai người cảm thấy hạnh phúc, tình yêu đến từ một phía chỉ có thể coi là yêu đơn phương.
Lúc đầu, cô ngây thơ nghĩ rằng giữa mình và Tống Lâm có tình yêu, nhưng sau đó mới biết, à, đó chỉ có thể coi là tình yêu đơn phương.
Cô ấy không biết tình yêu là gì, nhưng thật sự rất mệt mỏi khi thích một người.
Khi Mộ Cẩm Vân hút một điếu thuốc, nhớ lại cách Tống Lâm từng hút trước đây, cô ấy không thể không cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!