Chương 242: Cả mình cũng không thể buông tay nữa là
Gây chuyện cái gì ư? Trước đó anh tới Hòa Bình để làm cái gì?”
Nghe tới đó thì cuối cùng Tống Lâm cũng nhíu mày: “Cô điều tra tôi ư?”
Anh quay đầu lại nhìn Hạ Như Mộng với ánh mắt âm u đáng sợ nơi đáy mắt.
Hạ Như Mộng bị ánh mắt của anh dọa run lẩy bẩy như cầy sấy, thế nhưng Tống Lâm vẫn còn phải dựa vào nhà họ Hạ của cô ta nên Hạ Như Mộng hoàn toàn không sợ Tống Lâm dám làm cái gì với mình.
Nghĩ tới đó, Hạ Như Mộng thẳng sống lưng hơn rất nhiều: “Em điều tra theo dõi anh đó thì làm sao? Em không điều tra anh thì ai mà biết được tên họ Tống nhà anh lại là người đàn ông si tình chung thủy một lòng một dạ như thế? Vẫn còn chưa quên con ả đàn bà xấu xí Mộ Cẩm Vân!”
“Cô ấy là ả đàn bà xấu xí thì cô là cái thá gì cả Hạ Như Mộng?”
Tống Lâm hất tay Mộ Cẩm Vân đang nắm lấy vạt áo của mình ra, hành động đó đã kích thích đến dây thần kinh nào đó trong đầu Hạ Như Mộng khiến cô ta hận không thể ăn tươi nuốt sống Tống Lâm: “Em chẳng là cái thá gì cả! Anh có giỏi thì năm đó đừng có chọn lấy em! Anh suy nghĩ cũng hay thật đấy, anh muốn nhà họ Hạ này giúp anh giành lấy tất cả mọi thứ của nhà họ Lương rồi cuối cùng lại nắm tay đi tới chân trời góc bể với Mộ Cẩm Vân ư? Em nói cho anh biết nhé, không có cửa đâu! Em sẽ không để cho cô ta được sống yên ổn như thế!”
“Cô muốn làm gì cô ấy ư?” Tống Lâm nhấc chân ép tới từng bước một khiến Hạ Như Mộng giật mình và bất giác lùi lại phía sau.
Thế nhưng cô ta đã hoàn toàn không còn lý trí trong đầu nữa rồi, dù biết rằng những hành động sẽ chọc điên Tống Lâm và anh không phải là người để trêu tới nhưng cô ta vẫn không kiềm lòng được: “Em muốn đụng tới cô ta đấy rồi anh làm gì được em? Có bản lĩnh thì anh giết em luôn đi này!”
“Hạ Như Mộng, cô dám đụng tới cô ấy thử tôi xem nào.” Đáy mắt anh bỗng nhiên hằn lên những tia máu đỏ tươi, đó là ánh mắt đáng sợ rợn cả người.
Đây là lần đầu tiên Hạ Như Mộng trông thấy một Tống Lâm như thế, cô ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy không cam lòng: “Anh thử xem em có dám hay không! Anh cứ chống mắt lên… A!”
Miệng thì vẫn cứng lắm nhưng cơ thể lại sợ hãi lùi về phía sau và đó cũng là lúc cô ta quên mất mình đang ở bậc cầu thang, bước chân giẫm vào khoảng không khiến Hạ Như Mộng té xuống như thế.
Tống Lâm vẫn đứng đó nhìn Hạ Như Mộng với ánh mắt lạnh lẽo cho đến khi cô ta liên tục gào lên dưới khúc quanh thì anh mới nhấc chân lên mở cửa phòng bước vào.
Người giúp việc và quản gia trong biệt thự cũng không dám bước ra ngoài, Hạ Như Mộng cứ nằm dưới đất khóc la một mình như thế.
Tống Lâm cũng quay trở lại rất nhanh, thế nhưng anh lại không liếc mắt nhìn cô ta một cái mà nhanh chóng xuống dưới lầu.
Hạ Như Mộng đang gào khóc, đau đớn trên người cùng với thái độ của Tống Lâm khiến cô ta thấy đỡ hơn phần nào nhưng trông thấy anh chẳng thèm liếc nhìn mình dù chỉ một cái thì bắt đầu quỳ rạp dưới đất nghệt mặt ra .
Cô ta không thể nào ngờ nổi Tống Lâm lại không thèm ngó ngàng tới mình!
Cô ta ngã xuống cầu thang khiến xương sống đau như bị búa đập vào vậy, đau đến nỗi cô ta cảm thấy tê dại.
“Tống Lâm! Anh quay lại đây cho em! Quay lại đây cho em nhanh lên!”
Thế nhưng không cần biết cô ta gào thét kêu la đến mức nào thì người đàn ông đó vẫn không hề quay đầu lại.
Cuối cùng Hạ Như Mộng mới nhận ra rằng Tống Lâm sẽ không bao giờ để ý tới mình nữa.
Lương Lập Dương đã chết rồi, anh đã lấy được hơn phân nửa cô phần công ty và bây giờ là lúc anh bắt đầu qua sông đoạn cầu!
Hạ Như Mộng tức giận đến nỗi cả người run lẩy bẩy, cô ta không cách nào ngờ nổi ba năm trước đây là lúc cô ta tưởng rằng mình là người đã giành lấy phần thắng cuối cùng nhưng bây giờ mới nhận ra mình thua thất bại thảm hại.
Tám giờ sáng thành phố Hòa Bình, trời vẫn chưa sáng hẳn, hơi tối tăm vì chưa có nắng.
Đồng hồ báo thức trên đầu giường đã reo lên rất nhiều lần, Mộ Cẩm Vân cau mày với tay bắt lấy đồng hồ bấm tắt và ngồi dậy khỏi giường dù không hề muốn.
Gần đây thời tiết bắt đầu trở lạnh nên giấc ngủ luôn rất ngon, hơn nữa mấy ngày hôm trước cô bận chạy đôn chạy đáo khắp nơi, mệt như một con cún nên hoàn toàn không muốn dậy tí nào.
Nhưng sáng nay cô có một cuộc họp bắt đầu vào khoảng chín giờ, bây giờ đã là tám giờ rồi.
Cô xốc chăn lên và xuống giường, đến phòng tắm xốc nước lạnh lên mặt.
Dòng nước lạnh như băng khiến cô tỉnh táo lại ngay trong nháy mắt, cô lại nhìn bản thân mình trong gương thêm một lát, giơ tay lên chạm vào quầng thâm mắt như gấu trúc, buộc lòng phải thừa nhận là phụ nữ sau hai lăm tuổi thì nhan sắc đã bắt đầu tàn phai rồi.
Cô chuẩn bị xong bèn ra ngoài, đúng lúc Hứa Thanh Nga bưng bữa sáng vào tới, nhìn cô rồi đặt bữa sáng lên bàn: “Bên Thủy Tiên đã rút đơn kiện rồi đấy cậu có biết không?”
Mộ Cẩm Vân thoáng sững người: “Chuyện xảy ra từ khi nào thế?”
“Tối hôm qua có gọi điện thoại cho mình nhưng mình quên nói với cậu.”
Nghe Hứa Thanh Nga nói thế, cô cười lạnh: “Chắc là bây giờ bọn họ biết sợ là gì rồi, muốn rút đơn kiện là rút đơn kiện ư? Bọn họ rút đơn kiện cũng không có nghĩa là mình sẽ không đâm đơn lên nữa nhé!”
Hứa Thanh Nga biết rõ tính Mộ Cẩm Vân nên chỉ nhướng mày lên: “Cậu cảm thấy thích là được.”
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Mình muốn nhắc tới chuyện mỹ phẩm trang điểm trong buổi họp.”
“Cậu đã quyết định rồi ư?”
“Ừ!”
Thị trường mỹ phẩm trang điểm trong nước có rất nhiều tiềm năng, Mộ Cẩm Vân muốn cắn miếng bánh đó từ lâu rồi nhưng cô không tính tấn công ngay trong ba năm này.
Thế nhưng với tình huống trước mắt, thay vì ngồi chờ chết thì chi bằng cứ cố tìm đường sống trong chỗ chết xem thế nào.
Hứa Thanh Nga cụp mắt suy nghĩ một lát: “Suy cho cùng thì cậu cũng là người đã dẫn dắt Dành Dành đi lên, mình chỉ biết chút chuyện về kỹ thuật thôi chứ những thứ khác thì không bằng cậu nên cậu cứ suy nghĩ kỹ, tớ sẽ ủng hộ vô điều kiện.”
“Cảm ơn cậu.”
Điều một công ty e ngại nhất chính là sự bất đồng quan điểm trong nội bộ công ty.
May là tính cách của cô với Hứa Thanh Nga không phải là kiểu mặt trời ban trưa so độ nóng với nhau, từ đầu Hứa Thanh Nga đã lựa chọn phụ trách về mặt kỹ thuật và để cô chịu trách nhiệm quản lý và phát triển thị trường, điều đó cũng chứng tỏ rằng cô ấy không hề để ý tới những thứ như danh tiếng đó.
“Cậu khách sáo với mình làm gì?”
“Thì nói thế ấy mà.”
Hai người tới công ty thì đã sắp đến chín giờ, Đàm Ngọc Tiêu đưa cho mỗi người một xấp tài liệu: “Chị Cẩm Vân, chị Thanh Nga, các thành viên tham dự buổi họp đã có mặt đông đủ.”
Mộ Cẩm Vân cởi áo khoác trên người xuống và quay sang liếc nhìn Hứa Thanh Nga, hai người cùng đi thẳng vào trong phòng họp.
Cuộc họp ấy kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, Mộ Cẩm Vân nhắc tới việc tấn công vào thị trường mỹ phẩm trang điểm, việc Dành Dành cần chuẩn bị rất nhiều, phòng nghiên phát triển thị trường và phòng nhân sự sẽ có áp lực cực kì nặng nề.
Đang là thời điểm tuyển nhân sự mùa xuân, nếu như Dành Dành muốn tấn công vào ngành mỹ phẩm trang điểm thì tất nhiên là phải tuyển thêm những nhân viên kỹ thuật có liên quan đến ngành. Bên bộ phận kỹ thuật cũng phải thiết lập lại một bộ máy mới, tất cả mọi thứ đều cần được lên kế hoạch cẩn thận, bọn họ chỉ có thể nói sơ trong cuộc họp thôi.
Ra khỏi phòng họp thì đã là mười hai giờ, Mộ Cẩm Vân nhìn Hứa Thanh Nga: “Xuống lầu ăn cơm trưa nhé?’
“Tổng giám đốc Cẩm Vân đãi nhé?”
“Đi thôi!”
Cô nói vừa dứt lời đã ném tập tài liệu lên bàn làm việc và giơ tay lấy chiếc áo khoác mắc bên cạnh.
Dưới lầu có một cửa hàng mỳ thịt bò nấu ăn rất ngon.
Bấy giờ đang là thời điểm đông khách, Mộ Cẩm Vân tòm một vị trí khá khuất bên trong.
“Tối qua quên nói cho cậu biết là mình nghĩ chúng ta có thể xây dựng một xưởng sản xuất riêng.” Hứa Thanh Nga vừa ngồi xuống chưa nóng mông đã lên tiếng.
Mộ Cẩm Vân nhìn cô ấy cười: “Cậu có cùng suy nghĩ với mình rồi đấy.”
Hứa Thanh Nga nhận đôi đũa cô đưa tới: “Thế nhưng có một vấn đề đó là hiện tại chúng ta không có đầy đủ nguồn vốn để xoay sở.”
Tất nhiên Mộ Cẩm Vân cũng nghĩ tới vấn đề này: “Thế nên tớ tính là năm nay chúng ta tạm thời không cân nhắc đến việc đó, cứ để đến sang năm tiền vốn dư dả rồi mình bàn sau.”
“Ừ.”
Ăn cơm trưa xong thì Mộ Cẩm Vân lại sang phòng nghiên cứu và phát triển thị trường một tí, Hứa Thanh Nga thì quay về bộ phận nghiên cứu.
Ba giờ chiều, hai người lại gặp nhau trước cửa công ty để cùng đến gặp Trương Thanh Luân.
Trước đó Trương Thanh Luân là một trong những nhân viên của trung tâm nghiên cứu phát triển của một nhãn hiệu mỹ phẩm mang tên Modern Paris, tuy là không hề lớn tuổi nhưng sơ yếu lý lịch lại khá là đẹp mắt.
Anh ta là bạn học thời tiểu học của Hứa Thanh Nga nhưng người ta mới mười lăm tuổi đã lên đại học, mười tám tuổi đã ra nước ngoài và dấn thân vào việc nghiên cứu phát triển.
Trước đó anh ta cũng có cổ phần ở công ty cũ bên Paris, thế nhưng cân nhắc đến những vấn đề ở Modern Paris nên anh ta mới từ chức.
“Tổng giám đốc Vân, tôi biết cô đang lo lắng điều gì, thế nhưng tôi có thể bảo đảm rằng chỉ cần cô không đưa ra những quyết định sai lầm gì thì tôi sẽ không có ý kiến gì cả.”
Mộ Cẩm Vân đã lăn lộn trên thương trường bốn năm, trước đó cô theo chân Tống Lâm và sau này thì tự ra ngoài kinh doanh cá nhân, trong những năm đo, ngoài bản lĩnh uống rượu thì cô có thêm được mắt nhìn người.
Trương Thành Luân thật sự rất có thành ý, trong lúc nói chuyện với anh ta sẽ cảm nhận được tính cách của anh ta khá là hướng nội, đúng là không thích hợp với những tranh đấu trong môi trường công sở.
Nghe lời anh ta nói, Mộ Cẩm Vân cong môi cười rồi vươn tay: “Hợp tác vui vẻ nhé giám đốc Thành Luân.”
“Hợp tác vui vẻ, tổng giám đốc Cẩm Vân.”
Ba người nói chuyện với nhau cực kì vui vẻ, thoạt đầu Mộ Cẩm Vân không hề cảm thấy có bất kì vấn đề gì, mãi đến buổi cơm chiều cô mới bắt đầu hiểu ra một vài thứ.
Thật ra Trương Thành Luân có rất nhiều sự lựa chọn, gần đây Dành Dành làm cái gì cũng không thuận đường xuôi gió, cả đầu tư cũng đang trong quá trình tìm kiếm nhưng anh ta lại quyết định dấn thân vào, cô tự nhận là Dành Dành cũng chẳng phải là doanh nghiệp hấp dẫn gì với thị trường trong nước, bọn họ còn chẳng bằng Missing.
Huống chi Modern Paris là một nhãn hiệu có tên tuổi từ lâu đời, thời gian gần đây bọn họ lại phát triển vượt trội hơn hẳn.
Trương Thành Luân là người bước ra từ Modern Paris, có thể nói anh ta có thể đặt chân vào bất kì một công ty mỹ phẩm trang điểm trong nước nào, thế nhưng anh ta lại chọn Dành Dành.
Chắc chắn phải có vấn đề gì đó.
Đúng là hỏi thế gian tình yêu là gì?
Trước mặt là đèn đỏ nên Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn sang Hứa Thanh Nga đang ngồi bên ghế lái: “Cậu đừng nói với mình là cậu không hề nhận ra Trương Thành Luân có những cảm xúc gì với cậu nhé.”
Hứa Thanh Nga bình tĩnh hơn cô nghĩ nhiều, cô ấy nhìn cô rồi chớp mắt: “Nhận ra thì có làm sao? Có những việc trên đời này là như thế thôi, tất cả mọi người đều không chọc thủng tấm giấy đó để giữ lại chút thể diện cho nhau. Hơn nữa…” Cô ấy thoáng dừng lại, ngước lên nhìn đèn xanh đèn đỏ phía trước với ánh mắt mông lung: “Cả mình cũng không thể bỏ qua cho bản thân thì cần gì phải làm phiền đến cuộc sống của người khác.”
Mộ Cẩm Vân sững người, cô há miệng muốn nói lời an ủi nhưng cô lại phát hiện ra tất cả những lời nói đều trở nên vô dụng.
Thỉnh thoảng cô lại mong rằng Lương Nhân Nghị là một tên cặn bã bạc tình bạc nghĩa thì cô còn có lý do để khuyên Hứa Thanh Nga đừng chờ đợi làm gì nữa.
Thế nhưng Lương Nhân Nghị không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa mà anh còn là một anh hùng, anh ta bảo vệ đất nước nên mới rơi vào cái cảnh sống không thấy người chết không thấy xác.
Tất cả mọi người sống trên đời đều ích kỉ, thế nhưng gặp phải tình yêu thì phần lớn con người ta không cách nào ích kỉ được.
“Đèn xanh rồi.” Cô chỉ nói được một câu.
Hứa Thanh Nga nghiêng đầu nhìn cô rồi lại nở nụ cười: “Cậu trở thành ba cô hóng chuyện như thế từ khi nào vậy?”
“Mình cũng có muốn đâu giám đốc Thanh Nga, giám đốc Thanh Luân người ta chỉ nhìn cậu một cái tôi tớ đã thấy bản thân mình biến thành cái bóng đèn sáng chói lóa giữa hai người rồi.”
Hứa Thanh Nga cười lạnh: “Tớ cảm thấy nghi ngờ là khi đi nói chuyện làm ăn hay xã giao gì cậu cũng dùng tới cái nụ cười đó đấy.”
“…”
Thế thì hơi quá đáng rồi nhé, cô cũng biết nói chuyện lắm chứ, chỉ là lúc nãy nghẹn họng nên không nói thành lời vậy thôi.