Chương 250: Anh đã bắt đầu rồi ư?
Lý Minh Việt nhìn ra sau thật nhiều lần và cuối cùng đã xác nhận chiếc xe phía sau đang bám theo mình.
Anh ta quay đầu nhìn sang Tống Lâm cực kì bình tĩnh bên cạnh, thoáng do dự rồi vẫn dè dặt mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lâm, hình như đằng sau có một chiếc xe đang bám theo chúng ta.”
Nghe anh ta nói, người đàn ông đang nhắm mắt lại chợt mở bừng mắt ra và ánh mắt cực kì u ám, Lý Minh Việt chỉ nhìn một lát rồi chuyển tầm mắt, không dám đối mặt với anh quá lâu.
Tống Lâm nhìn lướt qua kính chiếu hậu rồi nhanh chóng nói: “Dừng xe.”
“Két!”
Anh ra lệnh bất ngờ quá nên Lý Minh Việt không kịp phản ứng nên phanh lại hơi gấp.
Chiếc xe đi thêm vài mét nữa theo quán tính rồi mới dừng lại được.
Hòa Bình khác với Hà Nội, đêm đến trên đường có khá ít xe dù rằng bây giờ vẫn chưa đến nỗi trễ.
Anh ta cứ tưởng ít nhất Tống Lâm sẽ ở lại đây ít nhất là một buổi tối, anh ta không ngờ là vừa xuống máy bay chưa tới ba tiếng đồng hồ thì đã phải trở về Hà Nội.
Lúc nãy Tống Lâm nhất quyết phải đi tìm Mộ Cẩm Vân không cho anh ta đi theo nên Lý Minh Biệt bèn đưa người tới nhà trọ của Mộ Cẩm Vân xong bèn tìm chỗ ăn cơm tối.
Lý Minh Việt cứ tưởng tối nay Tống Lâm không cần quay về khách sạn luôn cơ, không ngờ anh ta vừa cơm nước xong thì Tống Lâm đã gọi điện thoại tới bảo anh ta qua đó đón người.
Khi nhìn thấy Tống Lâm thì anh ta đã biết câu chuyện đã kết thúc không được suôn sẻ lắm.
Nhà họ Hạ luôn bày ra đủ thứ trò mèo, thời gian gần đây Tống Lâm cực kì khó chịu.
Thế nhưng sang Hòa Bình cũng không được thoải mái, Lý Minh Việt biết đằng sau Tống Lâm chính là một quả bom hẹn giờ.
Anh ta thật sự rất sợ Tống Lâm có thể nổ bất kì lúc nào nên cả đường đi anh ta luôn cẩn thận, chẳng dám hỏi dù chỉ là chuyện ăn cơm tối.
Chiếc xe dừng lại theo cách thô lỗ như thế khiến tim Lý Minh Việt chạy lên tới tận cổ, vội vàng nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Lâm.”
Thế nhưng nghe được lời của anh ta nói xong thì Tống Lâm chẳng ừ hử gì cả mà chỉ đẩy cửa xe ra bước xuống.
Chiếc xe luôn bám theo phía sau bọn họ cũng ngừng lại, Lý Minh Việt sững người khi trông thấy Lục Hoài Cẩn bước xuống xe.
Anh ta cũng không dám đi tới mà chỉ đứng bên cạnh chiếc xe nhìn Tống Lâm đi tới chỗ Lục Hoài Cẩn.
“Cậu ấm nhà họ Lục hăng hái thật đấy.”
Lục Hoài Cẩn nhìn thấy Tống Lâm dưới nhà trọ của Mộ Cẩm Vân, anh ta nhớ tới gương mặt tái nhợt của Mộ Cẩm Vân trong phòng bệnh nên không thể nhịn nổi bèn lái xe đuổi theo.
Cứ tưởng là phải tới sân bay mới đuổi kịp Tống Lâm nhưng không ngờ anh lại dừng xe giữa đường như thế.
Nhìn Tống Lâm trước mặt mình, Lục Hoài Cẩn cười lạn và khinh thường nói: “Tống Lâm, suy cho cùng cũng là một người đàn ông, tại sao anh không thể rộng lượng một chút để bo qua cho Mộ Cẩm Vân nhỉ?”
“Anh dùng thân phận gì để nói những lời này thế anh Lục Hoài Cẩn?” Tống Lâm nhìn anh ta và mỉa mai nhếch môi lên nói: “Nếu anh có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế thì chắc gần đây nhà họ Lục an nhàn thoải mái lắm nhỉ?”
“Tống Lâm! Anh có bản lãnh thì cứ nhằm vào tôi đây này! Chỉa mũi dùi về phía nhà họ Lục thì hay ho gì!”
“Tôi đã cảnh cáo anh rồi, bản thân anh không chịu biết điều thì tại sao lại trách tôi nhỉ?” Anh nói xong bèn cười khẩy: “Anh tưởng là không có nhà họ Lục thì cậu ấm gia đình đó là cái thá gì?”
Tống Lâm là một cây gậy châm lửa cực kì lớn và đốt trụi Lục Hoài Cẩn từng chút một.
Lục Hoài Cẩn khó chịu với anh từ lâu rồi, nhớ tới những đau khổ Mộ Cẩm Vân phải chịu khi ở bên cạnh anh, Lục Hoài Cẩn không muốn đè nén tâm trạng của mình nữa.
Tống Lâm nói thế thì anh ta cũng chẳng cần phải nể nang làm gì. Anh ta giơ tay lên vung nắm đấm về phía Tống Lâm.
Tống Lâm không né tránh mà chỉ giơ tay cản lại, hai người đàn ông bắt đầu đánh nhau trên đường cái như thế.
Lúc này Lý Minh Việt đang hút thuốc lá, khi anh ta nghe thấy tiếng nhìn lên thì bỗng ngu người.
Anh ta muốn khuyên nhỉ nhưng Tống Lâm trông thì lịch thiệp là thế thôi nhưng cũng được xếp trong bảng xếp hàng đấu quyền anh nghiệp dư trong nước, chỉ bao nhiêu đó thôi là đủ để những nắm đấm đấy chẳng là cái thá gì.
Lý Minh Việt do dự cả buổi trời rồi cuối cùng quyết định không đi khuyên.
Đánh nhau vì phụ nữ thế này thì có là già trẻ lớn bé gì cũng làm được tất.
Nếu như đó là tình yêu thật lòng thì chắc chắn có người nào dễ dàng để mặc cho tình địch của mình công khai tồn tại như thế.
Lý Minh Việt thở dài rồi lại mò một điếu thuốc châm lên.
Tống Lâm tốt về rất nhiều mặt nhưng thỉnh thoảng anh lại tự kiêu quá mức.
Phụ nữ không phải là việc làm ăn, có kiêu căng ngạo mạn thì cũng chẳng ích gì, bọn họ thích tình yêu mật ngọt chứ không phải là mạnh mẽ và ép buộc.
Tất nhiên anh ta không dám nói những lời đó với Tống Lâm.
Tống Lâm còn chẳng biết mình đã yêu Mộ Cẩm Vân thì làm sao anh ta đủ can đảm để nói những lời đó.
Lục Hoài Cẩn không phải là đối thủ của Tống Lâm, mới đầu thì anh ta còn trên cơ nhưng dần dà anh ta lại không đỡ nổi cú đấm của Tống Lâm Tống Lâm.
Bị đánh quỳ xuống mặt đất, anh ta nhìn nắm đấm Tống Lâm vung tới rồi chợt cười.
Nắm đấm không đập vào mặt anh ta như tự tính mà chỉ dừng lại trước chóp mũi.
Thế nhưng tốc độ của cú đấm tạo thành cơn gió lướt qua mái tóc Lục Hoài Cẩn, hơi lạnh, Lục Hoài Cẩn không hề sợ hãi.
“Anh cười cái gì?”
Càng là người đàn ông kiêu ngạo thì lại càng không thể chấp nhận được tiếng cười nhạo không rõ nguyên nhân.
Lục Hoài Cẩn không nói, chỉ cười.
Anh ta nằm trên mặt đất, không ra tay và cũng không phản kháng, chỉ nhìn anh cười như thế.
Tống Lâm rút tay về, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh cứ cười đi, tôi muốn chống mắt lên nhìn xem mấy ngày nữa cậu ấm nhà họ Lục có thể cười nổi nữa hay không?”
Nói xong anh lại buông lỏng tay, đứng dậy và chỉnh lại quần áo lộn xộn trên người mình.
Lục Hoài Cẩn nhắm nghiền hai mắt lại nằm trên mặt đất và vẫn cười.
Tống Lâm nhìn anh ta một lát rồi đanh mặt xoay người đi.
Lý Minh Việt thấy anh quay trở lại bèn vội vàng mở cửa xe.
Bấy giờ, Lục Hoài Cẩn nằm trên mặt đất đột nhiên nói với anh rằng: “Tống Lâm, rồi sẽ có một ngày anh hối hận!”
Sau khi nói xong thì anh ta cũng quay về xe.
Tống Lâm quay đầu nhìn anh ta, chiếc xe đã lướt qua hai người họ.
Lý Minh Việt nhìn Tống Lâm, sợ anh lại nổi cáu.
May là anh chỉ nhanh chóng bước vào xe.
Thế nhưng chiếc xe vừa mới lái đi thì Lý Minh Việt chợt nghe thấy Tống Lâm đằng sau lên tiếng: “Châm thêm chút lửa vào chuyện nhà họ Lục đi.
Lý Minh Việt thoáng sững người rồi vội vàng gật đầu: “Được thôi thưa tổng giám đốc Lâm.”
Thế nhưng Mộ Cẩm Vân là nguyên nhân của tất cả mọi thứ lại không biết tối hôm đó có hai người đàn ông đánh nhau vì mình, thế nhưng dù cô có biết thì chắc cũng chẳng nghĩ gì.
Với Lục Hoài Cẩn thì ngoài áy náy ra cô chẳng còn gì cả.
Với Tống Lâm thì ngoài hận ra thì cô lại càng không muốn có thêm gì.
Có lẽ là do uống thuốc nên tối hôm đó cô ngủ rất ngon, vừa nhắm mắt đã ngủ tới hơn bảy giờ sáng hôm sau.
Mở mắt ra thì trời đã sáng rồi.
Rèm cửa trong phòng bị kéo rất kín, cô khẽ híp mắt, cả người vẫn còn mệt mỏi.
Trên đầu giường có một cây nhiệt kế, trên đó là tờ giấy do Hứa Thanh Nga viết, bảo cô dậy rồi thì đo nhiệt độ cơ thể mình.
Mộ Cẩm Vân cười cười nghĩ chẳng mấy khi thấy Hứa Thanh Nga giống bà mẹ già thế này, cô với lấy cây nhiệt kế kẹp vào nách.
Thật ra cô đã không còn mệt gì nhiều, chỉ là trận bệnh này khiến người cô không còn sức và uể oải thôi.
Cô tính đo nhiệt độ xong rồi dậy nhưng không ngờ lại ngã đầu xuống ngủ.
Khi cô tỉnh dậy thì không biết Hứa Thanh Nga đã vào từ khi nào, cô tròn mắt thấy cô ấy đặt tay lên trán mình.
Một lát sau khi sững người cô mới chợt phản ứng, lấy cây nhiệt kế ra đưa cho cô ấy: “Đo hồi mới tỉnh dậy ấy.”
Hứa Thanh Nga nhìn cô rồi nhận lấy cây nhiệt kế xem thử, thấy con số trên đó trở lại bình thường rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Bình thường, còn thấy khó chịu không?”
“Có hơi choáng váng đầu.”
“Không sao, cảm là thế mà.”
Mộ Cẩm Vân cười, chống tay ngồi dậy: “Hôm qua cậu về khi nào thế.”
“Chắc là tối khoảng hơn mười giờ, mẹ mình nghỉ lại ở nhà mình.”
“Thế cũng tốt.” Cô nín cười, Hứa Thanh Nga liếc cô: “Nếu sức khỏe cậu không yếu ớt như thế thì mẹ mình có cần phải ở lại nhà mình không?”
“Mình sai rồi mà tổng giám đốc Nga.”
“Thấy cậu đang có bệnh trong người nên mình mới không so đo với cu đấy nhé, đứng dậy rửa mặt ăn sáng đi.”
“Bữa sáng dì làm ngon hơn mua ở ngoài nhiều.” Cô nói xong bèn vội vàng xuống giường.
Mộ Cẩm Vân bệnh nhanh và khỏi cũng nhanh, chỉ mới ba bốn ngày cô đã khỏe hơn nhiều.
Mẹ Hứa Thanh Nga hỏi về Lục Hoài Cẩn thì cô mới nhớ ra mấy ngày rồi mình không gặp anh ta.
Những nghĩ lại thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Lục Hoài Cẩn cũng có công việc của mình, hai người chỉ là quan hệ bạn bè mình thường nên anh ta không thể ở bên cạnh cô mãi được.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Mộ Cẩm Vân cứ có cảm giác sai sai thế nào đó.
Khi cô nhìn thấy tin tức về công ty của nhà họ Lục thì đã biết xảy ra chuyện gì.
Mộ Cẩm Vân nhìn những dòng chữ trên màn hình máy tính và chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Những lời Tống Lâm nói vào hôm đó như cây búa lớn nện vào người cô.
“Mộ Cẩm Vân, tôi sẽ khiến em phải quay lại Hà Nội cầu xin tôi.”
Thế nên anh đã bắt đầu hành động rồi ư?
Có người chợt gõ cửa kéo tinh thần Mộ Cẩm Vân về.
Thư ký Trâm Anh đứng bên ngoài chờ dặn dò, Mộ Cẩm Vân đóng trang web lại nói: “Vào đi.”
Trâm Anh cầm một bộ giấy tờ vào cho cô ký tên, cô cứ đứng ngồi không yên nên ký tên xong bèn nhìn Trâm Anh: “Nếu không còn việc gì nữa thì ra ngoài đi.”
Trâm Anh gật đầu cầm giấy tờ ra ngoài.
Cửa khép lại, cô lại nhìn màn hình máy tính đã tối đen và suy nghĩ rối bời.
Không biết qua bao lâu cô lại cầm lấy điện thoại di động và nhấn số Lục Hoài Cẩn.
Bên kia nghe máy rất nhanh: “Giám đốc Vân, sao hôm nay em lại rảnh rỗi thế, nhớ anh hả?”
Mộ Cẩm Vân mím môi, cảm thấy hơi khó lên tiếng nhưng cô biết nếu như mình không nói thì chỉ tổ đẩy Lục Hoài Cẩn xuống vực thẳm mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!