Chương 263: Mãi mãi đừng trở về
Cô chợt ngây ngẩn, cười cười: “”Không có gì.””
Nói xong, cô đặt cái chai về trên mặt bàn, ngẩng đầu tiếp tục nhìn Tống Lâm trên bục.
Chuyến đi ba ngày đến Đà Nẵng khiến cô còn mệt mỏi hơn chuyến đi mười ngày.
Khoảnh khắc bước vào sân bay cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô và Tiêu Dật đáp chuyến bay lệch nhau nửa tiếng, cô đến checkin sớm hơn Tiêu Dật.
Đương nhiên, điểm đến của hai người cũng không giống nhau.
Cô trở về Hòa Bình, Tiêu Dật trở về Quảng Bình.
Thế nhưng hai người cũng đi đường vào gần nhau, một người đi hai ba, một người đi hai bảy.
Loa thông báo nhắc nhở Mộ Cẩm Vân vào checkin, cô đứng dậy kéo hành ký của mình và vẫy tay với Tiêu Dật: “Tôi lên máy bay đây.”
“Được, đi đường bình an.””
“”Anh cũng thế.””
Ngồi trên máy bay, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cabin.
Nếu có thể, sau này cô không muốn đến nơi này một lần nào nữa.
Đây là nơi thứ hai cô không muốn giống như Hà Nội.
Hai tiếng hai mươi phút, máy bay đáp xuống Hòa Bình thì đã là giữa trưa.
Trâm Anh tới đón, Mộ Cẩm Vân từ xa đã trông thấy cô ấy.
“”Giám đốc Vân.””
Cô gật đầu, không muốn nói chuyện.
Lấy hành lý xong, cô trực tiếp đi theo Trâm Anh lên xe.
Xe dần dần lái ra khỏi sân bay, lên đường cao tốc ngoài sân bay.
Mộ Cẩm Vân đưa tay ấn huyệt Thái Dương, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Trâm Anh: “”Đưa tôi trở về nhà trọ đi.””
“”Được, thưa giám đốc Vân.””
Mộ Cẩm Vân quay về nhà trọ thay một bộ quần áo rồi mới đi tới công ty, ba ngày không có ở đây, trong công ty có rất nhiều chuyện chờ cô xử lý.
Điện thoại Hứa Thanh Nga gọi tới thì cô vừa mới họp bới người bên phòng thị trường xong.
Phòng làm việc chỉ còn lại một mình cô, sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Cô cầm di động đứng dậy đi đến cửa sổ rồi mới nhấn nút nghe máy: “Thanh Nga?”
“”Mình muốn rời khỏi Hòa Bình vài ngày.””
Nghe cô ấy nói thế, Mộ Cẩm Vân chợt ngây ngẩn, sau khi kịp phản ứng thì nở nụ cười: “”Ừ, mình giúp cậu nói chuyện với dì.”
“”Cẩm Vân.”” Cô ấy đột nhiên gọi, Mộ Cẩm Vân khẽ đáp: “”Hử?””
Hứa Thanh Nga đầu đây bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, nửa ngày sau, cô ấy mới mở miệng: “”Không có gì.””
“”Không có gì thì cúp máy nhé, mình đi ăn cơm tới.”
“Cúp đi.”
Trò chuyện chấm dứt, Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn điện thoại trong tay mình rồi cười khổ.
Cô biết Hứa Thanh Nga muốn nói cái gì, thế nhưng cô cũng là một kẻ thất bại trong tình yêu nên không có gì quyền lên tiếng.
Cô ấy còn tốt hơn cô, Lương Nhân Nghị chỉ mất trí nhớ thôi.
Còn cô thì sao?
Cô là con tốt thí của Tống Lâm.
Ha ha.
Mộ Cẩm Vân cong môi cười châm chọc, quay trở về đi đem đóng máy tính lại và cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng làm việc.
Sau ngày hôm đó, gió êm sóng lặng hơn nửa tháng và mới đó đã tới tháng ba
Tháng ba Hòa Bình vẫn lạnh, rất nhiều nơi khác đã bắt đầu ấm lại nhưng Hòa Bình thì vẫn như mùa đông.
Dành Dành chuẩn bị tung ra bộ mỹ phẩm hoàn toàn mới ở tháng tư này, nghe tin này từ Hứa Thanh Nga thì cô chẳng thể nào ngủ ngon nổi.
Công việc cũng không suôn sẻ gì là mấy, năm ngoái có mấy sản phẩm mới tung ra thị trường nhưng khu vực cô chịu trách nhiệm lại có doanh thu khá thấp, tổng công ty đã chỉ thẳng mặt phê bình cô.
Mộ Cẩm Vân biết nguyên nhân không nằm ở bản thân mình nhưng đang ngồi ở vị trí này thì cô không nên dùng lý do về sản phẩm mà chỉ có thể là lỗi của mình.
Tối mất ngủ không dễ dàng tí nào, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác.
Một buổi tối nọ Hứa Thanh Nga phát hiện xong trực tiếp ném đi hết tất cả bật lửa và thuốc của cô, cô quên mua, sau đó chỉ có thể tựa người vào thành giường nhìn thời gian trôi qua.
Hà Nội cũng xảy ra rất nhiều chuyện, thế nhưng cô cố ý lờ đi, bên đó có xảy ra nhiều chuyện cách mấy thì cô không muốn biết, cũng không bao giờ hỏi.
Ngày tháng cứ trôi qua như thế, chẳng tốt và cũng chẳng xấu.
Sau đó, Hạ Như Mộng biến mất hai tháng lại tìm tới cửa.
Mộ Cẩm Vân lúc ấy đang họp, hội nghị hai tiếng rưỡi, họp xong, Trâm Anh cùng cô nói, có cô Hạ Như Mộng đang đợi cô hai giờ rồi.
Hồi lâu không có tiếp xúc cùng với những người liên quan tới Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân đã quên mất cô Hạ Như Mộng này là ai.
Cô ngây ra một lúc, cách một giây mới nhớ tới là Hạ Như Mộng.
Cô nhìn Trâm Anh, mày hơi cau: “Bây giờ cô ta còn ở đó hả?””
“”Đúng vậy, giám đốc Vân, cô ấy nói cô ấy nhất định phải nhìn thấy chị. Nếu hôm nay chị không gặp cô ấy thì ngày mai cô ấy sẽ tiếp tục đến.””
Cũng khá giống tính cô ta.
Mộ Cẩm Vân cười lạnh một chút: “Tôi đi ra ngoài một chút, ai hỏi cứ nói tôi không có ở đây.”
“”Được thưa giám đốc Vân.””
Mộ Cẩm Vân gật đầu, đưa tay giao tài liệu cho Trâm Anh, sau đó chính mình nhấc chân đi xuống lầu.
Mới từ thang máy đi ra ngoài, cô đã nhìn thấy Hạ Như Mộng ngồi ở khu nghỉ ngơi chỗ.
Hai tháng thời gian không gặp, Hạ Như Mộng không có gì thay đổi.
Cô ta mặc chiếc váy caro màu đỏ, bên ngoài khoác chiếc áo gió đen và chân đi giày cao gót.
Gót giày cao như vậy, thật sự mang vào chân chắc chết mà cô ta không hề khó chịu.
Mộ Cẩm Vân nhấc chân đi qua, cười tủm tỉm nhìn cô ta: “”Cô Hạ Như Mộng, đã lâu không gặp.””
“”Mộ Cẩm Vân đã lâu không gặp.”” Cô ta đứng lên, một chút cũng không hề chột dạ.
Chuyện sanh non mới trôi qua không có bao lâu mà cô ta tìm tới cửa thế này, cũng không biết Tống Lâm làm cái gì mà lại khiến cô ta bắt đầu cắn người.
“”Nơi này không tiện, cùng nhau ăn bữa cơm trưa nhé?”” Cô mở miệng, Hạ Như Mộng chợt ngây ngẩn, dường như hơi kinh ngạc khi cô chủ động như vậy.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bình tĩnh lại và giơ tay gẩy tóc: “”Đương nhiên.””
Mộ Cẩm Vân chọn một nhà hàng cơm Tây, chọn bàn dài.
Thời gian làm việc nên trong nhà hàng cũng không có nhiều người.
Nhà hàng to tướng là thế nhưng lại cực kì im lặng.
“Mợ cả nhà họ Tống tới đây tìm tôi có chuyện gì thế?”
Cô nhấp một ngụm nước ấm, châm chọc nhìn cô ta.
Hạ Như Mộng cũng không để ý: “”Cô đã cũng biết tôi tới tìm cô thì chắc chắn là có chuyện rồi nên tôi cũng không vòng vo nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.””
Cô ta nói xong bèn giơ tờ chi phiếu trông ra trước mặt cô: “”Điền một con số đi, cô ra nước ngoài mãi mãi đừng bao giờ trở về.”
Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua tấm chi phiếu trống, đột nhiên nở nụ cười: “” Mợ cả nhà họ Tống thật là hào phóng, cô không sợ tôi há miệng chơi đố, điền khoảng vài trăm tỷ hả?”
Mặt Hạ Như Mộng tái đi, nhưng nhanh chóng quay lại như thường: “”Mộ Cẩm Vân, như vậy chẳng hay ho gì. Một tháng trước cô cùng với Tống Lâm làm chuyện gì ở Đà Nẵng? Cô tưởng tôi không biết ư?”
“Tôi muốn hỏi mợ cả nhà họ Tống này, tôi và Tống Lâm đã xảy ra chuyện gì vào một tháng trước thế?”
Hạ Như Mộng cắn một răng, sắc mặt thật không tốt: “”Mộ Cẩm Vân, bây giờ tôi đang cho cô mặt mũi!””
“Thế thì tôi cảm ơn cô nhé, thân phận cô cao quý như thế mà lại quan tâm tới thể diện cho loại tôm tép như tôi à.”
Cô châm chọc mỉa mai, Hạ Như Mộng cũng nghe ra.
Nếu là trước kia chắc bây giờ Hạ Như Mộng đã lên cơn rồi nhưng hôm nay chẳng mấy khi thấy cô ta tốt tính, nhịn xuống: “”Mộ Cẩm Vân, tôi sẽ không so đo với cô chuyện đứa nhỏ nữa! Tôi nghị bây giờ cô chẳng có chút sợ hãi nào vì nghĩ tôi đang cầu xin cô. Nếu cô nghĩ thế thì tôi chỉ có thể nói, kế tiếp, cô cứ tự cầu nhiều phúc đi.””
“”Cám ơn cô đã quan tâm, ta sẽ lo cho chính mình thật tốt.””
Mộ Cẩm Vân hờ hững gật đầu với phục vụ mang thức ăn lên, nhờ họ chia thức ăn rồi tiếp tục nói với Hạ Như Mộng: “”Rốt cuộc chuyện đứa nhỏ là sao thì tôi nghĩ không có ai rành bằng cô. Hơn nữa chắc là cô mong mình mất đứa bé đó lắm hả? Bây giờ cô tới tìm tôi chứ không phải tôi tìm cô là đủ thấy người cầu xin là cô rồi.”
Cô chẳng chịu ăn dầu ăn muối gì khiến Hạ Như Mộng tức giận đến phát run, thế nhưng cô ta không có biện pháp nào, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống: “”Mộ Cẩm Vân, cô nghĩ tại sao hôm nay tôi lại tới tìm cô? Bây giờ Tống Lâm điên rồi cô có biết không! Bây giờ là nhà họ Hạ chúng tôi và sắp tới sẽ là cô!”
Cô ta càng nói càng kích động: “”Tôi thừa nhận tôi có ý đồ riêng! Nhưng tôi chẳng muốn làm gì ghê gớm cả, chỉ muốn khiến Tống Lâm không được sống tốt thôi, thật đấy, chuyện đến nước này rồi cô nghĩ tôi còn tâm trạng nào để lừa cô? Nhà họ Lương đã bị anh ta nắm trong tay, bây giờ không ai có thể kiềm chế được Tống Lâm nữa! Cô tưởng trốn ở đây là được chắc? Tôi đã nói đến thế rồi, cô tin hay không thì tùy!”
Cô ta nói xong thì trực tiếp liền đứng dậy: “”Không phải tôi không muốn ăn cơm với cô, tôi biết cô nhìn tôi thì không muốn ăn gì nữa.”
Hạ Như Mộng nói xong thì bước đi.
Cô ta đi được hai bước thì đột nhiên lại ngừng lại, quay đầu nhìn Mộ Cẩm Vân: “”Tôi biết cô yêu Tống Lâm, đương nhiên, tôi cũng thương anh ấy. Nhưng bây giờ, tôi đối với anh ấy chỉ còn lại có sợ hãi. Sớm muộn gì Tống Lâm cũng sẽ tóm cô về thôi! Mộ Cẩm Vân, cô đi là cách tốt nhất, cô không đi thì cứ chờ đó mà xem!”
Lúc này đây, Hạ Như Mộng thật sự đi rồi.
Mộ Cẩm Vân nghĩ tới cái gì nhìn theo bóng lưng của cô ta.
Chiêu này của Hạ Như Mộng còn hay hơn cả lấy lùi để tiến, thế nhưng cô cũng biết lời cô ta cũng không phải tất cả đều là lời nói dối.
Chẳng hạn như, Tống Lâm đã hoàn toàn nắm nhà họ Lương trong tay.
Chẳng hẹn như, sớm muộn gì Tống Lâm cũng sẽ tóm cô về.
Cô tin tưởng, tất nhiên là cô tin tưởng.
Người đàn ông đó luôn kiêu căng và ngạo mạn như thế.
Anh ta có thể cho bạn đi, nhưng bạn lại không được phép tự đi.
Đến tận bây giờ cô vẫn không ngờ rằng mình có thể ở yên một chỗ như thế, cô biết anh sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ tìm đến, Mộ Cẩm Vân chỉ không nghĩ tới ngày đó đến nhanh như vậy mà thôi.
Phục vụ mang thức ăn lên một lần nữa thì phát hiện chỉ còn một mình cô ngồi đó thì ngẩn ngơ.
Mộ Cẩm Vân nhìn người đó, cũng không có lãng phí thức ăn: “”Phiền anh giúp tôi gói những thứ này lại.””
Đây là lần đầu tiên Hạ Như Mộng biết thân biết phận như vậy, biết mình khiến người ta chán ngán. Thế nhưng cô ta để lại một đống lời như thế cũng chưa chắc là người ta ăn ngon nổi.
Mộ Cẩm Vân cũng không có ăn bao nhiêu, uống miếng canh, ăn vài miếng thịt bò xong thì không ăn nổi nữa nên cô cầm phần của Hạ Như Mộng đi tính tiền rồi rời khỏi nhà hàng.”