Chương 316: Em đã từng nói “Em yêu anh” chưa
“,”Để khiến cô bỏ thuốc lá, trước khi xuất viện anh yêu cầu Lý Minh Việt bỏ hết tất cả bật lửa, thuốc lá và gạt tàn trong nhà . Anh ấy bảo cô bỏ thuốc, cô cũng yêu cầu ngược lại anh bỏ thuốc.
Nghĩ đến chuyện đó, cuối cùng anh không hút thuốc nữa.
Buổi trưa gió nóng rang, Tống Lâm vì thế quay trở vào cửa hàng và ngồi xuống ghế sofa, nhìn hàng váy trước mặt, bỗng thấy có chút mất hứng.
Bộ váy cưới này anh đã cho người thiết kế cách đây một năm, nửa năm trước khi Mộ Cẩm Vân trở lại Hà Nội, người từ bên Pháp gọi cho anh, thông báo chiếc váy đã được thiết kế xong. Nhưng khi vừa gác máy xong thì anh lại nhận được tin cô đã đính hôn với Trần Đông Kiệt.
Khi ấy, đầu anh đầy choáng váng, nghe Lý Minh Việt hỏi nên làm gì với chiếc váy cưới, anh không hề do dự mà để mặc lại chiếc váy cưới.
Thật ra lúc đó anh vốn dĩ muốn cầu hôn cô, vì anh biết mình đã yêu cô mất rồi, khi ấy anh cũng đã ly hôn với Hạ Như Mộng, nhà họ Hạ cũng không thể khống chế anh được nữa.
Nhưng lúc đó hai người lại như nước với lửa, cô nhiều lúc cũng trở nên rất ngang bướng, chẳng khác gì một chú lừa, anh có nói gì cô cũng đều không nghe, còn nói ghét anh, muốn rời xa anh.
Trong những ngày sau đó, hai câu nói này của cô vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí anh Anh vừa đồng ý để cô đi hôm trước, thì hôm sau chiếc váy cưới vừa được chuyển về.
Anh ấy đã tận mắt nhìn thật kỹ chiếc váy cưới, nó thật sự trông rất đẹp và anh biết nó sẽ càng đẹp hơn nữa khi nó được diện trên người cô ấy.
Nhưng tình hình lúc đó khiến anh nghĩ rằng chiếc váy này chắc không có cơ hội được khoác lên người cô nữa.
Sau khi cô rời đi, anh thỉnh thoảng lại đến thăm tiệm áo cưới, không ít lần anh định lấy kéo xé tan chiếc áo cưới kia, nhưng cuối cùng anh vẫn không đành.
Đến bây giờ, anh cũng không biết là do mình may mắn hay là do chiếc áo cưới kia may mắn. Nghĩ đến đây, Tống Lâm không khỏi mỉm cười.
Váy cưới được làm bằng tay, từng chi tiết rất tỉ mỉ và sinh động. Mộ Cẩm Vân đã từng tưởng tượng mình sẽ trông như thế nào trong bộ váy cưới, nhưng từ khi rời Hà Nội năm đó, cô chưa cũng thôi nghĩ về nó.
Bây giờ, nhìn mình trong gương, cô cảm giác như sắp khóc.
Bỗng tiếng nhà thiết kế ở bên vang lên, hỏi cô: “Cô Cẩm Vân, cô có cảm thấy eo bị rộng không ạ?”
“Cô Cẩm Vân?”
Đúng rồi, cô bây giờ đã là cô Cẩm Vân rồi.
Không suy nghĩ nữa, Mộ Cẩm Vân nhìn sang nhà thiết kế nói: “Không bị rộng ạ.”
Thật ra cô lại cảm thấy có hơi chật. Nhưng phụ nữ vì để mặc được váy cưới thì luôn bao nhiêu cũng có thể chịu được nên Mộ Cẩm Vân cảm thấy chật một chút cũng chẳng sao.
“Chỗ vai có thể hơi rộng một chút. Tôi sẽ giúp cô sửa lại ngay.”
Nói rồi nhà thiết kế lấy ra một đoạn thước chi để lấy số đo của cô, đợi nhà thiết kế đo xong, Mộ Cẩm Vân cởi chiếc váy cưới ra.
“Anh Tống Lâm hẳn là rất muốn nhìn thấy cô trong bộ váy cưới này.”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Cảm ơn.”
Cô vì vậy cũng muốn giữ cho đến ngày hôm đó mới cho anh xem.
“Mấy tháng nay đều là Tổng giám đốc Lâm một mình đến đây, mỗi lần đến anh đều nhìn chằm chằm vào chiếc váy cưới này.”
Kể từ khi nhà thiết kế nhìn thấy Mộ Cẩm Vân, anh vẫn say sưa nói chuyện, cũng không nhận ra mình đã nói nhiều hơn những gì mình nên nói.
Mộ Cẩm Vân bỗng ngạc nhiên một chút: “Anh ấy tới xem áo cưới sao?”
“Đúng vậy, chiếc váy cưới này được đưa đến đây vào ngày 3 tháng Giêng, nó được để ở đây cũng đã được nửa năm rồi. Cứ cách hai hoặc ba tháng, Tổng giám đốc Lâm lại đến đây xem bộ váy, có một lần…”
Nhà thiết kế ói đến đây,chợt nhận ra dường như mình đã nói điều không nên nói, vội vàng chuyển nói sang chủ đề khác: “Cô Cẩm Vân đẹp thật đấy. Để tôi đem đi sửa lại một chút. Đảm bảo khi nhìn thấy cô mặc chiếc váy cưới này lên người Giám đốc cũng sẽ phải ngẩn người ra cho xem”.
Vừa cao, vừa gầy lại vừa trắng.
Nhưng Mộ Cẩm Vân chỉ nghĩ tới những gì vị thiết kế kia vẫn chưa nói xong: “Có một lần như thế nào?”
Nhà thiết kế gượng cười: “Cô Cẩm Vân…”
“Không sao, anh cứ nói đi, đừng sợ.”
Nhà thiết kế ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng: “Có lần, tôi nhìn thấy anh Tống Lâm cầm kéo, lúc đó tôi đứng phía sau anh ấy mà hoảng hồn. Chiếc váy cưới này là kiệt tác của một người thầy nổi tiếng. Ngay sau khi cây kéo ấy đi xuống thì mọi thứ coi như chẳng còn gì nữa rồi”.
Mộ Cẩm Vân nghe nói mà cảm thấy hơi nóng nơi cổ họng, cô cười với nhà thiết kế: “Chiếc váy cưới làm phiền anh anh sửa lại giúp tôi rồi, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết điều này.”
Tống Lâm, người đàn ông này, khi trước mới theo anh ấy, một câu cũng khó mà nói quá mười chữ, huống hồ là để anh ấy đích thân nói ra những chuyện như thế này.
Nếu không phải là người thiết kế của studio này nói cho cô biết, cô chắc cũng không bao giờ biết được. Ngày mùng 3 tháng Giêng, cô tự nhiên nhớ ra ngày này.
Tống Lâm nói để cô đi vào ngày 4 tháng Giêng và cô ấy rời đi vào ngày 15 tháng Giêng.
Váy cưới đến vào ngày 3 tháng 1. Vậy thì trước đó ít nhất một tháng, anh ấy đã liên hệ với nhà thiết kế để may váy cưới.
Nói cách khác, không lâu sau khi cô quay lại, anh đã nghĩ đến chuyện muốn kết hôn cùng cô.
Cô đột nhiên không chịu được nữa, đưa tay lên che mặt.
Nhà thiết kế ở bên nhìn cô, sợ mình lại nói sai, liền hỏi: “Cô Cẩm Vân, cô không sao chứ?”
Mộ Cẩm Vân hít một hơi, lắc đầu đáp: “Không có chuyện gì đâu.”
Cô cười: “Chiếc váy cưới làm phiền anh rồi, tôi đi đây.”
“Tôi tiến cô.”
“Không cần đâu, để tự tôi đi xuống là được rồi.”
“Cô Cẩm Vân khách sáo rồi.”
Mộ Cẩm Vân vừa xuống cầu thang, đã nhìn thấy Tống Lâm ngồi trên ghế sô pha.
Anh khẽ nhắm mắt lại trầm mặc, có lẽ là vì nhận ra ánh mắt của cô nhìn anh, anh nghiêng đầu về phía cô nói: “Em thử xong rồi sao?”
Cũng không biết là anh có thiếp đi hay không, mà nghe trong giọng anh có chút trầm đi.
Mộ Cẩm Vân gật đầu, đi tới chỗ anh: “Xong rồi, vai hơi rộng nhưng mà không sao, sửa lại một chút là được rồi.”
“Ừ.” Anh trả lời rồi đứng dậy dắt tay cô: “Trưa rồi, đi ăn trưa thôi.”
Cô quay đầu nhìn anh, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp, nghe anh nói vậy, cô cũng không nghĩ nhiều: “Vậy đi ăn thôi
Hai người lên xe, Mộ Cẩm Vân đưa tay nắm lấy tay lái, nói: “Anh Tống Lâm.”
“Hả?” Anh không khởi động xe mà quay đầu nhìn cô.
Tay Mộ Cẩm Vân hơi siết chặt tay lái, anh cúi đầu nhìn cô, hơi nhướng mày: “Hả?”
Nhịp tim của cô có chút loạn nhịp, cô nhìn khuôn mặt anh rồi trong khoảng khắc vết sẹo trên khuôn mặt đó rơi vào trong ánh mắt cô, Mộ Cẩm Vân lại nhớ tới cảnh anh lấy bản thân ra chặn lại vết dao đó.
Cô hơi mím môi: “Em đã nói yêu anh chưa?”
Đôi mắt đen của anh đâm chiêu, Tống Lâm nhìn cô im lặng một hồi lâu.
Không gian trên xe trở nên yên tĩnh hẳn đi, và không biết phải mất bao lâu anh mới thốt lên được một từ: “Không.”
Phản ứng của anh quá đỗi bình thường khiến Mộ Cẩm Vân sững sờ, lòng có chút thất vọng, cũng chỉ kêu lên “Ồ.”
Nói xong, cô thu tay lại, ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chiếc xe lại chìm vào trạng thái im lặng, Mộ Cẩm Vân có chút lơ đễnh, cô không biết tại sao phản ứng của Tống Lâm lại đơn giản như vậy.
Chiếc xe càng ngày tăng tốc, nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn đang trong trạng thái lơ mơ, cô chẳng để ý đến.
Mười phút sau, xe dừng ở bãi đậu xe của chung cư. Tống tháo dây an toàn, quay đầu nói với cô: “Xuống xe nào.”
Nghe thấy tiếng anh, cô định thần trở lại, nhìn thấy bãi đậu xe quen thuộc, cô sững sờ: “Sao lại trở về đây rồi?”
“Quay lại để lấy đồ.”
“Ồ.” Cô thắt dây an toàn rồi cũng xuống xe.
Trong thang máy lúc này còn có người, anh liền đứng trước mặt cô, ngăn cách cô với những người khác.
Khi thang máy đến chỗ, chỉ còn lại hai người họ. Tiếng chuông cửa mở đã reo, anh dẫn cô ra ngoài.
Tống Lâm dùng dấu vân tay để mở khóa, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, anh bất ngờ kéo cô dựa vào cửa.
Lối vào khá tối, cô nhìn anh: “Sao, sao vậy?”
“Em trêu anh.” Giọng nói của anh rất trầm, như chạm vào trái tim cô, Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình có chút nhột. Cô không ngăn được đôi môi mỏng của mình đang dần rơi xuống.
Khi ngồi xuống sô pha, anh đột ngột dừng lại: “Vết thương của anh bị rách rồi.”
“Vậy anh còn làm gì thế hả?” Cô giơ tay đẩy anh nhưng anh không buông, hai cánh tay anh ôm lấy cô như hàng rào sắt.
Anh nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt đen huyền ấy như xuất hiện một tia lửa.
Mộ Cẩm Vân lần đầu tiên nhìn thấy được anh kích động như vậy, nhìn tim đập càng ngày càng nhanh: “Buông em ra!”
“Em đang ở trên đó.” Anh nói, nhưng chẳng dễ gì kháng cự lại.
Rèm cửa chậm rãi đóng lại, phòng khách hơi tối, không khí trong phòng khách cũng dần dần trở nên ấm áp hơn.
Nửa giờ sau, Mộ Cẩm Vân bất lực nằm trên người anh thở hổn hển, tay anh vuốt ve mái tóc của cô.
Cả hai đều không lên tiếng, nhưng sự yên tĩnh này lại khiến người ta cảm thấy ấm áp và thoải mái lạ thường.
Không biết bao lâu sao, Tống Lâm mới nhúc nhích, dùng ngón tay cái ấn lên má cô: “Mộ Cẩm Vân.”
“Hả.” Cô khẽ mở mắt, trên người không có thứ gì khiến cô nhường anh, nhưng anh không buông tay cô, cô cũng không dám động đậy lung tung.
“Không có gì.” Anh nói xong liền chuyển luôn đề tài: “Em muốn ăn gì nào?”
“Món gì cũng được.” dù gì cô cũng không còn sức để ăn bất cứ thứ gì nữa.
Tống Lâm cứ thế gọi điện thoại, đặt cơm trưa xong liền bế cô vào phòng tắm: “Có muốn anh giúp gì không hả?”
Mộ Cẩm Vân kéo một chiếc khăn tắm để quấn mình: “Mình em được rồi!”
“Ồ, anh chỉ sợ ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng thì không thôi.”
Mộ Cẩm Vân nghe vậy, không nói nên lời, trong lòng thầm nghĩ anh sao lại có thể mặt dày như vậy.
Thấy Tống Lâm đã ra khỏi phòng tắm, Mộ Cẩm Vân mới mở nước vào bồn tắm rồi vào nằm ngâm mình.
Cô tối hôm qua vốn đã rất mệt, thế nhưng Tống Lâm còn đột nhiên tới, cô thật sự cảm giác được chân mình đang run lên rồi.
Sau khi Tống Lâm ra khỏi phòng tắm, anh choàng khăn tắm, cầm điện thoại di động rồi gọi cho Lý Minh Việt.
Lý Minh Việt đang ăn thì nhìn thấy cuộc gọi của Tống Lâm còn tưởng rằng cuối cùng anh ấy cũng nhớ ra anh ấy còn có công ty phải lo, nhưng đến bắt máy, thì lại nghe nghe thấy Tống Lâm bảo: “Anh gửi thông báo, nhờ người trong công ty giúp tôi nghĩ ra một kế hoạch để cầu hôn đưa cho tôi, một kế hoạch sẽ là ba mươi lăm triệu , một lần dùng ba trăm lăm mươi triệu tiền thưởng.”
Lý Minh Việt sửng sốt một hồi mới phản ứng lại được: “Tổng giám đốc Lâm à, không phải anh đã có giấy đăng kí kết hôn rồi hay sao hả?”
“Cậu có ý kiến gì không?”
“Không có ạ.” Làm sao anh ta dám có ý kiến cơ chứ!
Lý Minh Việt phản ứng lại, vội vàng nói: “Tôi sẽ lập tức đi thông báo ngay ạ.”
“Ừ, nhớ đừng để cho cô Cẩm Vân biết đấy.”
“Vâng, tổng giám đốc Lâm.”
Cúp điện thoại xong, Lý Minh Việt nghĩ, mình có nên cũng nghĩ kế hoạch không nghĩ? Dù gì tham gia cũng có phần thưởng mà.
Ở trong nhà tắm, Mộ Cẩm Vân vẫn thoải mái ngâm mình trong bồn, hoàn toàn không biết người bên ngoài đã mất nhà một lần. Cúp điện thoại xong, Tống Lâm ngồi xuống ghế sô pha. Anh nghĩ xem liệu camera hành trình trong xe có ghi lại những gì Mộ Cẩm Vân đã nói hay không. Nếu nó thật sự được ghi lại, anh sẽ nhờ người cắt câu nói ấy ra ra! Nghĩ tới điều này, anh lại gọi cho Lý Minh Việt.
Lý Minh Việt vừa cúp điện thoại, giờ lại thấy Tống Lâm gọi lại, chẳng biết là có chuyện gì: “…” “