141.
Tôi xuyên sách lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên thấy hai nhân vật chính xuất hiện cùng lúc.
Bọn họ giằng co giương cung bạt kiếm, mỗi người nắm một tay tôi, ai cũng siết chặt như muốn bóp gãy xương tay tôi vậy.
Tôi đang nghĩ cách khuyên giải để bọn họ đừng đánh nhau ngươi chết ta sống thì bụng chợt sôi lên ọc ọc. Tôi xấu hổ cười khan rồi bảo bọn họ: "Hay...... Hay là chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?"
Tay Khương Nhược Châu vẫn gác trên chuôi kiếm, y nói: "Ta thấy con hổ này có vẻ chắc thịt, hương vị cũng không tệ đâu."
"Trong rừng nhiều chim," Nghiêm Thù Lân nói, "Bắt mấy con để nướng cũng không khó."
Thấy bọn họ sắp đánh nhau, tôi vội nói: "Không phiền các ngươi ra tay đâu, ta nướng mấy củ khoai ăn là được rồi......"
142.
Bọn họ không để tôi ăn khoai nướng, Nghiêm Thù Lân sai con hổ kia tha về một con hươu rừng, Khương Nhược Châu phụ trách lột da nhóm lửa rồi xé thịt hươu tươm mỡ cho tôi ăn.
Vẻ mặt Nghiêm Thù Lân vẫn lạnh lùng như xưa, tôi cũng không dám nhìn hắn nhiều, trong lòng cảm thấy áy náy vì dan díu với người khác sau lưng hắn. Nhưng ngẫm lại tôi và hắn vẫn chưa động phòng, lễ cưới chỉ mới hoàn thành một nửa nên không thể xem như phu nhân của hắn, hơn nữa tôi cũng chưa nhận lời Khương đại hiệp mà chỉ tuốt vật phía dưới giùm y thôi.
Tôi thử bắt chuyện với Nghiêm trang chủ: "Thì ra ngài chính là chủ nhân con hổ, lúc ở trong trang ta chưa bao giờ thấy nó cả......"
Nghiêm Thù Lân nhíu mày nhìn tôi chằm chằm: "Sao lại xa cách thế."
Tôi sững sờ, giờ mới nhớ ra mình lại dùng kính ngữ theo thói quen, nuốt nước miếng nói lí nhí: "Ta sợ ngươi phạt ta."
"Y sợ ngươi như vậy," Khương Nhược Châu ngồi cạnh, khuôn mặt tuấn tú chẳng có lấy một nụ cười, "Đây chỉ là mong muốn đơn phương của ngươi, ép y về lại Nghiêm trang mà không sợ giẫm lên vết xe đổ à?"
"Nghiêm trang chưa từng khắt khe với y, là chính đạo các ngươi lừa y đến cấm địa trộm bí vật của Nghiêm gia nên mới phải chặt chân để giữ mạng y." Nghiêm Thù Lân lạnh lùng nhìn Khương Nhược Châu, "Chính các ngươi đã hại y tàn phế, giờ còn dõng dạc đến chỉ trích ta à."
Tôi ngơ ngác cắn thịt hươu, nghe như vịt nghe sấm. Khương Nhược Châu này có lẽ là người tôi gặp trong hang, hình như hắn là Khương đại hiệp kiếp trước nên mới nói "giẫm lên vết xe đổ"...... Có vẻ như Nghiêm Thù Lân cũng biết tình tiết Doãn Hoàn Từ bị chặt chân trong truyện, chẳng lẽ hắn cũng có ký ức kiếp trước sao?
Con hổ nằm cạnh Nghiêm Thù Lân đột nhiên đi tới chỗ tôi, tôi đút thịt hươu còn dư trong tay cho nó rồi xoa tai nó. Ăn xong thịt hươu, nó khẽ gầm một tiếng trong cổ họng, sau đó từ từ thu nhỏ thân hình trước mặt tôi, lại biến thành con mèo bự có bộ lông cọp mà tôi thấy lần trước.
Tôi chỉ biết đây là truyện võ hiệp, không ngờ còn được chứng kiến cảnh tượng huyền huyễn như thế.
Nó liếm tay tôi rồi rúc thân hình quá khổ vào lòng tôi, cái đuôi to xù ngoe nguẩy phất qua cánh tay tôi.
Tôi cảm thấy nó rất đáng yêu nên trong lòng không sợ nữa, còn nhịn không được bật cười. Cười xong tôi mới nhớ giờ không phải lúc vuốt mèo nên vội nín cười rồi e dè liếc nhìn hai người kia.
Bọn họ nhìn tôi chằm chằm như đang chờ tôi nói gì đó. Tôi vắt óc suy nghĩ chốc lát rồi thốt ra một câu: "Các ngươi đều nhớ chuyện kiếp trước sao? Ta...... Ta chỉ nhớ chút xíu nên không hiểu các ngươi đang nói gì cả."
Chẳng biết Khương đại hiệp mà tôi quen đi đâu rồi. Tôi muốn hỏi rất nhiều chuyện, chỉ có thể tìm hiểu từng chuyện thôi.
Nghiêm Thù Lân nhìn tôi nói: "Kiếp trước ngươi thành hôn với ta, là một đôi phu thê ân ái."
Hắn vừa dứt lời thì Khương Nhược Châu ngồi cạnh cười khẩy: "Rõ là nhảm nhí."