165.
Kiếp này Nghiêm trang phòng thủ sẵn, còn có Khương Nhược Châu võ công cao cường trợ giúp nên người ngoài rất khó đánh vào lần nữa.
Doãn Hoãn Từ không nhớ chuyện kiếp trước mà quên hết những mối thù hận kia, có lẽ là trời cao nhân từ. Đôi mắt y nhìn bọn họ vẫn trong veo, nụ cười vẫn ngây thơ ranh mãnh như lần đầu gặp, chỉ cần được ăn ngon chơi vui là có thể làm y vui phơi phới.
Nghiêm trang nhiều mèo, Khương Nhược Châu chưa vào bao lâu mà vạt áo đã bị mèo mướp chạy tới cào xước mấy chỗ.
Nghiêm Thù Lân quay đầu nhìn rồi nói: "Khương Nhược Châu, ngươi cứ liệu mà làm, nếu làm chuyện không nên làm thì coi chừng lông chim rụng sạch đấy."
Khương Nhược Châu sắp sửa nổi giận thì nghe Doãn Hoãn Từ phì cười, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt sáng như sao của thiếu niên, cơn giận trong lòng hắn lập tức tiêu tan.
Thôi, vì Tiểu Doãn, nên nhịn thì nhịn vậy.
166.
Thỉnh thoảng Khương Nhược Châu và một "mình" khác trong cơ thể vẫn cãi nhau, đối phương không thể đuổi hắn đi, hắn cũng không cách nào nuốt chửng đối phương.
Lúc mới ra đời hồn phách mềm mại nhất, thường thì phải mất rất nhiều năm mới định hình. Hắn vốn định cưỡng chiếm thân thể như Nghiêm Thù Lân, nhưng hắn đến kiếp này khi đã qua tuổi trưởng thành nên chỉ có thể thừa dịp đối phương lơ đễnh để khống chế thân thể một lúc.
Tiểu Khương không âm trầm như hắn mà chẳng chút kiêng kỵ cãi nhau với Doãn Hoãn Từ. Hắn đậu trên cành cây, gườm gườm nhìn "mình" làm thiếu niên cười khanh khách.
Ghen tị xong hắn lại nghĩ bọn họ dùng chung một xác nên phải đồng tâm hiệp lực để giành tình cảm của Hoàn Từ, không thể để Nghiêm Thù Lân làm ngư ông đắc lợi được.
Nghĩ vậy, Khương Nhược Châu quyết định truyền thụ kinh nghiệm võ học kiếp trước cho mình ở kiếp này, nhân tiện nói cho đối phương biết nhược điểm chiêu thức của Nghiêm Thù Lân. Sau này đánh nhau với Nghiêm Thù Lân, Tiểu Khương cũng không đến mức rơi xuống thế hạ phong.
167.
Nghiêm Thù Lân lấy mèo làm vật dẫn cho hồn phách, hồn phách bị phân ra không có nhiều thần trí lắm, hầu như chỉ ngủ và chơi đùa như vật cưng nuôi trong nhà. Một trong những lý do có nhiều mèo như vậy là thân thể không chịu nổi hồn phách hai người dung hợp nên hắn buộc lòng phải đặt phần còn dư ở chỗ khác.
Con mèo lông cọp đi theo hắn giống như phân thân của hắn, có thể nói chuyện với hắn, giọng nói và ngữ khí khá giống hắn kiếp trước.
Đây là điều tốt đối với hắn, Doãn Hoãn Từ sợ hắn nhưng thích mèo, hắn có thể nhờ vào phân thân này để lấy lòng thiếu niên.
Hồn Khương Nhược Châu tồn tại dưới dạng chim, chim sẻ, quạ hoặc chim ưng đều có thể bị hắn chiếm xác, chim trên núi nhìn thấy chuyện gì cũng truyền đến chỗ hắn.
Vì hắn biết rõ trận pháp Nghiêm trang nên lần trước mới có thể lẻn vào bắt Doãn Hoãn Từ đi.
Giờ hắn đã liên minh với Nghiêm Thù Lân nên nói cho đối phương biết sơ hở của trận pháp do mình tìm ra để đối phương hoàn thiện cơ quan.
Bữa tối Doãn Hoãn Từ uống chút rượu đào, chỉ chốc lát sau đã say khướt, ôm mèo nằm trên ghế dài ngủ thiếp đi.
"Dứt khoát bắt đám người kia nhốt vào thủy lao, diệt cỏ tận gốc để tránh đêm dài lắm mộng." Sau khi thị nữ bưng canh thừa đi, Khương Nhược Châu trải rộng bản đồ địa hình trong trang ra bàn đá rồi nói, "Còn xác thì chôn trong vườn cỏ độc của ngươi làm phân bón."
Khương Nhược Châu từng chết một lần, dưới lớp da quân tử là một trái tim đại bàng. Nghĩ vậy, Nghiêm Thù Lân nói: "Mẫu thân lập ra bốn cấm địa trong trang, người ngoài chỉ biết thủy lao, lồng thú và vườn độc chứ hiếm ai biết chỗ thứ tư dùng để làm gì."
Khương Nhược Châu ngước mắt lên: "Đúng là chưa chừng nghe nói đến chỗ thứ tư."
"Năm xưa Nghiêm gia xây sơn trang ở đây là vì phong thuỷ của chỗ này." Nghiêm Thù Lân dừng lại rồi nói tiếp, "Cấm địa thứ tư của Nghiêm trang là tế đàn thông thần."