180.
Doãn Hoàn Từ không hận Nghiêm Thù Lân.
Chân đứt là y tự làm tự chịu nên chẳng trách được ai. Nghiêm Thù Lân giữ lại cho y một mạng, trong lòng y còn biết ơn là đằng khác.
Y bị treo lên trong thủy lao ẩm ướt, dường như đau đớn quá lâu nên nửa người dưới cũng mất cảm giác.
Ngất đi còn đỡ, tỉnh lại sẽ thấy lạnh, Doãn Hoàn Từ không nhịn được run cầm cập, đôi môi trắng bệch. Y thấy trong bóng tối có ánh lửa le lói, khi nam nhân bước xuống phát ra tiếng nước khẽ khàng, y dần quen với bóng tối, thấy rõ khuôn mặt tuấn tú nhưng hung ác nham hiểm của đối phương.
Nghiêm Thù Lân đi tới trước mặt y, không nói gì mà cho y uống một bát thuốc ấm rồi nhét kẹo vào miệng y.
Dạ dày y ấm lên, khàn giọng cầu xin đối phương: "Nghiêm, Nghiêm trang chủ, nếu ngươi chịu xem ta như phu nhân lần nữa, ta nhất định sẽ ngoan, sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi nữa đâu."
"Ở đây hối lỗi ba ngày đi." Nghiêm Thù Lân bảo y, "Thề từ nay an phận ở lại Nghiêm trang, không cấu kết với người ngoài nữa."
Y đã bị thương như vậy mà còn bị treo ba ngày, chỉ sợ ra ngoài mạng cũng mất.
Doãn Hoàn Từ giằng co làm xiềng xích kêu leng keng theo động tác của y. Y gọi Nghiêm Thù Lân, nước mắt trào ra không ngừng, hai tai ù đi: "Xin ngươi đấy, ta không muốn chết."
Nghiêm Thù Lân dừng bước nhưng không quay lại nhìn y.
Cơn đau có vẻ giảm bớt, Doãn Hoàn Từ thở hổn hển, mí mắt càng lúc càng nặng, cơn buồn ngủ kéo y vào mộng đẹp. Y nghe thấy giọng Nghiêm Thù Lân nhưng lại không biết đối phương đang nói gì.
Y nghĩ không phải Nghiêm Thù Lân nương tay với mình mà là không muốn để y chết quá nhanh, bắt y phải chịu đau khổ thật lâu.
Nếu có kiếp sau y muốn làm người tốt trung thực lương thiện chứ không lừa đảo nữa, có khổ cũng không sao. Nếu làm người tốt, có phải ông trời sẽ thương xót y không?
Trong mơ Doãn Hoàn Từ rơi lệ, nghĩ mình sắp chết rồi, có ý nghĩ tham lam chắc cũng không bị trách tội đâu nhỉ?
Y muốn sống một đời không lo không sầu, có người bầu bạn, xem y như trân bảo, để y không còn bơ vơ khổ cực nữa.
Y mơ thấy thiên đạo, thiên đạo nói y kiếp sau vẫn còn khổ.
Y ngồi dưới đất khóc nức nở, chỉ vào thiên đạo nói: "Ngươi ức hiếp ta, sao có thể bắt người ta chịu khổ hai kiếp liền được chứ?"
Thiên đạo nói: "Nếu ngươi có thể chịu khổ thêm một kiếp thì kiếp sau nữa sẽ được toại nguyện, vạn sự như ý."
Doãn Hoàn Từ nín khóc rồi cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy như vậy cũng được.
Thiên đạo nói y sẽ quên mất kiếp này.
Y khoanh chân lại, nghĩ mình không có người thân bạn bè, mặc dù có phu quân nhưng cũng chẳng được yêu thương, cười nói: "Dù sao kiếp này ta cũng sống trong mơ hồ, chẳng có gì để nhớ, quên thì quên đi!"
181.
Khi nước mắt sắp rơi xuống gò má thiếu niên, Nghiêm Thù Lân đưa tay lau đi, yên lặng nhìn y một lát rồi quay người bôi thảo dược giã nát lên vết thương của Doãn Hoàn Từ.
Hắn cho Doãn Hoàn Từ uống thuốc an thần và thuốc bổ quý nhất, đối phương sẽ trải qua ba ngày sắp tới trong mơ nên không phải chịu đau đớn quá lâu. Hắn bảo thợ mộc làm một chiếc xe lăn, Doãn Hoàn Từ muốn đi đâu thì gọi nô bộc đẩy đi.
Hắn không muốn Doãn Hoàn Từ chết mà chỉ muốn đối phương tỉnh ngộ.
"Đừng gạt ta nữa." Nghiêm Thù Lân cúi đầu hôn lên hai gò má Doãn Hoàn Từ, nếm được nước mắt lạnh buốt mặn chát, "Ngươi là phu nhân của ta, sau này chỉ có thể ở bên ta thôi."
Ánh nến lập lòe, hắn thấy khóe môi thiếu niên hơi cong lên như mơ thấy gì vui lắm.
Trong giấc mộng này có hắn không? Nghiêm Thù Lân tự hỏi.
Hắn ngắm Doãn Hoàn Từ thêm một lát, nghĩ mình còn phải đối phó với kẻ thù, không nên để thiếu niên làm ảnh hưởng quá nhiều nên bước nhanh ra khỏi thủy lao.