“Đến đây lúc nào?” Dường như anh đối với sự xuất hiện của tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trên mặt không chút kinh ngạc nào, bình tĩnh đến mức cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nhìn lén, chỉ là vừa đúng. . . . . .”
“Đóng cửa lại.”
Tôi đóng cửa lại, xoay người trong nháy mắt bị một lực nặng đè lại.
“Ưmh. . . . . .” Miệng bị ngăn chặn, hôn kịch liệt khiến tôi không thở nổi, đôi môi bị hôn đến sưng lên.
Tôi chau mày, nhưng không có giãy giụa, mặc cho anh xé rách quần áo của tôi tan nát vứt dưới đất. . . . . .
Tiếng rên rĩ phóng đãng, gương mặt ẩm ướt đỏ hồng, mồ hôi của đôi bên dính vào ga trải giường, hai bóng hình triền miên không nghỉ.
Lúc lại dịu dàng vuốt ve, trao nhau nụ hôn cháy bỏng, tiếng thở dốc dập, chờ đón họ chính là cuộc chạy đua đường dài. . . . . .
Kích tình đi qua, bầu không khí nóng ẩm, nhiệt độ phòng bắt đầu hạ xuống.
Tôi mệt mỏi mở mắt, chớp chớp lại nhắm.
Tôi nghĩ anh sẽ nhanh chóng rời đi, giống như trước hai lần, làm xong liền phủi mông chạy lấy người.
Tuy nhiên lần này, tôi chờ thật lâu, cũng không thấy động tĩnh từ anh.
Chắc không phải vì quá sức mà không động đậy được chứ?
Chuỗi âm thanh rung động là điện thoại trong túi tôi, cũng may tiếng chuông tôi chọn vừa phải, không quá lớn, tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay anh khoác bên eo để sang một bên, đi tới trên ghế sa lon nhận cuộc gọi tới.
Điện thoại vừa có tính hiệu, lập tức truyền đến giọng nói luyên thuyên của Nhược Hi: “Làm sao cậu còn chưa tới, thức ăn đã nguội hết trơn.”
Hỏng bét, tôi lại quên mình có hẹn với cô ấy!
“Thật xin lỗi, mới vừa rồi quên nói với cậu, tạm thời xảy ra chút chuyện, hiện tại đã muộn tớ không thể qua chỗ cậu, cậu tự ăn cơm nha, ngày mai tụi mình gặp nhau nha?”
“Trời, sao cậu không nói sớm, để tớ làm nhiều đồ ăn như vậy. . . . . .”
“Ngày mai tớ qua ăn hết cho.” Trong lòng tôi ngập tràn áy náy.
Nhược Hi thở dài: “Được rồi, chánh sự quan trọng hơn, cậu bận như vậy, ngày mai có thời gian gọi điện cho tớ.”
“Ừ.” Vừa cúp điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Sát. . . . . .” Là tiếng bật lửa.
Tôi nhìn đến chỗ phát ra âm thanh, chẳng biết Lục Minh Hiên đã tỉnh lại từ lúc nào, đang ngồi ở đầu giường hút thuốc lá, đầu tóc rối bời chứa chút hương vị cuồng dã, màu khói trắng theo vòng nhả ra từ miệng anh, càng tăng thêm mấy phần nam tính.
Tôi chưa từng thấy, đàn ông nào hút thuốc lại đẹp trai đến vậy, mặc dù tôi cực kì dị ứng mùi thuốc lá, bất quá loại thuốc anh hút mùi rất nhạt, không đến mức sặc mũi.
“Rất xin lỗi, đã đánh thức anh.”
“Tới đây.” Anh nhìn tôi liền giang cánh tay ở chỗ trống bên cạnh.
Tôi hiểu ý tứ của anh, đi tới tựa lưng vào khủy tay anh.
Dường như đàn ông đều thích phụ nữ như vậy, tôi không khác gì con chim nhỏ rúc vào trong lòng anh.
Lồng ngực anh rắn chắc, làn da màu lúa mì thoạt nhìn rất khỏe mạnh, trên cánh tay hiện lên bắp thịt cuồn cuộn, cũng không có vẻ khoa trương lắm, kiểu như tựa vào cánh tay này cảm giác rất an toàn , đáng tiếc, anh không phải là loại đàn ông mà tôi muốn cảm nhận.
Người đàn ông này, tới ngày nào đó tôi cũng phải rời đi.
Chỉ là không biết, mối quan hệ như vậy, duy trì được bao lâu? Vấn đề này, tôi không dám hỏi anh. Trước khi tôi chưa nổi tiếng, tôi không dám rời khỏi anh, cũng không thể rời khỏi anh.
“Đạo diễn nói, bộ phim sắp mở máy quay phim rồi.” Tôi thử tìm đề tài để nói, không muốn không khí quá mức trầm lắng.
“Ừ.” Tựa hồ anh đối với chuyện này không mấy hứng thú, cũng không quá quan tâm.
Anh làm doanh nghiệp, bản thân đối với việc đầu tư cứ thờ ơ như vậy, chẳng lẽ không sợ lỗ vốn sao?
“Cô và Đỗ Phi Phi là bạn học?” Anh đột nhiên hỏi một câu.
“Vâng”
“Trước kia tôi từng gặp qua cô. . . . . .” Anh khẽ chau mày liễu, ánh mắt như có điều suy nghĩ, cứ như đang nhớ được điều gì.
Gặp qua tôi? Làm sao có thể. . . . . .
Cuộc sống của tôi rất đơn điệu, không giống Đỗ Phi Phi, thường xuyên ra vào chỗ sang trọng, hay tham gia các buổi party tư nhân, có cơ hội tiếp xúc với các ông chủ lớn.
Lần này vì tiếp xúc Lục Minh hiên, tôi đã phí hết tâm tư, cuối cùng vẫn là nhờ Nhược Hi giúp thay, tôi mới tra được số phòng của anh.
Anh chính là thuộc dạng có mới nới cũ, một ngày nào đó chán ghét thân thể tôi, sau đó tôi là Đỗ Phi Phi tiếp theo, bị anh lạnh nhạt bỏ rơi.