Người đi vào là Đỗ Phi Phi, ánh mắt cô ta nhìn cô có chút kỳ lạ, Mạc Oánh cũng không để ý lắm, nhưng có thể cảm giác cô ta luôn dòm chừng mình.
Đỗ Phi Phi có đội ngũ trang điểm riêng, cộng thêm trợ lý đi theo, ba bốn người hùng hổ đi vào rồi lại đi ra!
Cửa phòng vừa khép lại, cô thở phào nhẹ nhõm, cái trán rịn mồ hôi lạnh.
Hiện tại đang không có người, Mạc Oáng cũng tháo bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng, hàng lông mày nhíu chặt , mím môi, nhẹ nhàng cởi giày ra. . . . . .
Mùi máu thoang thoảng cả căn phòng, thật may là đôi giày màu đen, máu chảy ra nhìn cũng không thấy, nhưng miếng lót giày đã dính đầy máu tươi.
Vết thương ở chân đã khô, máu ngưng tụ thành cục, nhẹ nhàng xoa từng ngón chân, đau nhức khiến cô muốn rơi nước mắt.
Vốn không phải ở phòng y tế nên cô không thể xử lý miệng vết thương.
Cuối cùng phải chịu đựng đau đớn thêm nữa. Mạc Oánh định mang giày vào liền có tiếng mở cửa.
Cô giật mình hoảng sợ, tâm quýnh lên, lật đật mang giày đã đụng phải chỗ bị thương đành than nhẹ kêu đau.
“Cô làm sao vậy?” Người tiến vào là Tô Quân bắt gặp vẻ mặt chịu đựng của cô, liền hỏi thăm.
“Tôi không sao, bụng có chút không thoải mái, ngồi một chút là không sao nữa !” Mạc Oánh vừa nói vừa đứng lên, chân mới vừa bước được một bước, đã loạng choạng, thiếu chút nữa vồ ếch, đúng lúc bên hông có vòng tay rắn chắc ôm lại.
“Chân cô thế nào?” Dường như anh đã phát hiện, nhìn chằm chằm chân phải của cô.
“Tôi. . . . . . Thật. . . . . . Không có việc gì. . . . . .” Mạc Oánh đau đến không nói ra lời.
Tô Quân đỡ cô ngồi lên ghế, kế đó tháo giày cô ra!
“Không cần!”
Nhìn anh một cái, muốn rút chân lại nhưng đã không kịp.
Mùi máu nồng nặc lan ra từ đôi giày, bản thân cô vừa ngửi cũng muốn choáng váng.
“Tại sao lại như vậy?” Anh cau mày.
“Trong giày có thủy tinh. . . . . .” Mạc Oánh cố chịu đựng tính mang giày lại, thế nhưng anh lại đè tay cô: “Vết thương không xử lý sẽ nhiễm trùng .”
“Còn chưa diễn xong! Tôi không sao, khi nào quay phim xong sẽ xử lý sau, không có việc gì.”
“Không được, nếu để vết thương nhiễm trùng rất nghiêm trọng! Tôi đưa cô đi bệnh viện!” Anh nói xong, tựu muốn đem ta ôm đi lên!
“Không!” Mạc Oánh đẩy anh ra, “Buổi quay còn chưa hoàn thành, hôm nay tôi đi trễ đã để lại ấn tượng xấu cho đạo diễn, bây giờ lại đi bệnh viện, cả đoàn làm phim sẽ vì tôi mà chậm tiến độ. . . . . . vai diễn lần này đối với tôi rất quan trọng, là lần đầu tiên tôi nhận vai nữ chính, tôi không muốn để lại hình ảnh xấu, anh giúp tôi một chút, chớ nói ra ngoài được không? Kết thúc buổi quay tôi lập tức tới bệnh viện ngay.”
Mạc Oánh dùng ánh mắt khẩn cầu anh, còn chưa kịp quỳ xuống van xin.
Nhìn anh hồi lâu, cái gì cũng không nói, liền rời khỏi phòng hóa trang.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đi giày vào, bước tới cửa chính phòng hóa trang liền khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.
Khi đau đớn thành thói quen, liền từ từ chết lặng, cô không nhớ mình đã vượt qua buổi ghi hình thế nào, khi các cảnh hoàn thành, đạo diễn tuyên bố tan việc, ngày mai tiếp tục, cô cảm thấy trước mắt choáng váng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Mạc Oánh gắng gượng trở vào phòng hóa trang thay trang phục, thời điểm đi xuống đại sảnh, dừng trước mặt cô là chiếc BMW màu lam.
Cửa sổ xe từ từ kéo xuống, xuất hiện gương mặt góc cạnh điển trai của Tô Quân
“Lên xe.”
Cô cũng không cự tuyệt, mở cửa xe, ngồi kế bên.
Anh đưa cô tới phòng khám tư nhân, để bác sĩ băng bó vết thương.
Bác sĩ nói: “Vết thương rất sâu, hạn chế mang guốc cao mấy ngày, lúc tắm phải chú ý tránh để thấm nước.”
Mạc Oánh gật đầu một cái, bác sĩ lại dặn dò thêm về ăn uống sinh hoạt.
Vừa dứt lời, bác sĩ vỗ vai Tô Quân: “Tiểu tử, gần đây lại bận quay nữa à! Lâu như vậy không thấy tới thăm cậu!”
“Đúng vậy a, đang bấm máy với bộ phim mới.” Tô Quân cười trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!