Lần này, Trần Tố cho người cầm chân dung đi hỏi khắp nơi, thậm chí Hộ bộ* cũng đi qua, vậy mà không tra được người này, vì thế lập tức bẩm báo với Dương Thiệu: "Hứa Như Nam nói có gặp qua công tử kia ở Ngọc Mãn Đường, nói mấy câu với Kỷ tiểu thư rồi rời đi, sau đó chưa từng lộ diện."
*Hộ bộ có quản lý về nhân khẩu.
Càng nghĩ càng kì lạ, Dương Thiệu cảm thấy nhất định hắn có mưu đồ với Kỷ Dao, dặn dò nói: "nói với Hứa Như Nam, sau này gặp lại thì trực tiếp bắt."
"Vâng." Trần Tố sai một gã sai vặt đi chuyển lời.
Dương Thiệu tiếp tục dặn dò quản gia: "Nơi này trồng nhiều loại hoa cỏ một chút, giống tường vi, thược dược, sau này đầu xuân hoa nở nhiều... Ở đây đào một cái hồ nước, càng nhanh càng tốt, bên trong trồng năm ba gốc hoa súng, ở giữa đặt một ngọn núi đá, ngang với mặt nước."
Nghe đến đó Trần Tố mới hiểu được chuyện gì xảy ra, nhìn có vẻ giống như cho Kỷ tiểu thư nuôi rùa đen.
Quả nhiên sau đó nghe Dương Thiệu nói: "Rồi làm thêm một ổ mèo, lớn một chút."
hiện tại ở chỗ Kỷ Dao còn bốn con...
đang nói chuyện thì Thái phu nhân đến, từ xa cười nói: "Ổ mèo à, là cho Kỷ tiểu thư nuôi mèo sao? Sao nào, nàng cũng có sở thích này à?"
"Con mèo của ngài là nàng tặng."
Thái phu nhân kinh ngạc, mình thật sự không hay biết gì cả!
"Vậy trong nhà cũng náo nhiệt một chút." Bà nhìn con trai một cái, thầm nghĩ hắn thật sự đặt Kỷ tiểu thư trong lòng, chuyện gì cũng tính toán chu đáo như vậy, mình cũng không ngại dệt doa trên gấm*, "Đồ vật trong phòng cũng nên đổi một chút, cũng được vài năm rồi, sau đó mua thêm một vài thứ, như là bàn trang điểm, tủ quần áo này, con dâu tương lai của nương cần dùng đến." Có cô nương nào không thích trang điểm?
*làm cho chuyện gì đó trở nên tốt đẹp hơn.
Dương Thiệu cười nói: "Cảm ơn mẫu thân."
"Khách khí với nương làm gì?" Thái phu nhân lắc đầu, "Nhưng mà chỉ sợ có quan viên phát hiện xuyên tạc, nói tác phong của ngươi xa hoa lãng phí, cưới có một cô vợ mà lại lao sư động chúng*. Nương nói chứ, có phải làm tiệc rượu cũng không được hay không? Chỉ riêng nhà nương của nương, tiệc cũng tầm mười bàn, có phải cũng bị vạch tội hay không, nói Hầu phủ chúng ta phô trương lãng phí!"
*huy động một lực lượng lớn để làm một việc gì đó.
Nghe thấy mẫu thân tức giận, Dương Thiệu nói: "Chấp nhặt với bọn họ làm gì?"
"Nương không muốn để ý tới, nhưng cậu của con nói, bây giờ con thành cái đinh trong mắt của vài người, nói con cẩn thận một chút."
Ngồi ở vị trí này thì đã sớm chuẩn bị, chẳng qua là sắc mặt của những quan viên kia còn khó nhìn hơn so với hắn tưởng tượng, hắn cũng đã khoan dung lắm rồi, tự hỏi cũng chưa làm chuyện mưu mô gì cho bản thân mình, mà bọn họ cứ một mực cắn hắn không nhả, không lẽ bởi vì Hoàng thượng quá chú ý đến mình sao?
Tống Diễm, đúng là rất tin cậy hắn.
Nhưng phần tin cậy này, hắn làm sao có thể vứt bỏ? một đời này của hắn vốn dĩ muốn sống nở mày nở mặt, bây giờ cưới được Kỷ Dao, cũng có thể cho nàng hưởng thụ phần tôn quý này.
"Nương không cần lo lắng, con có thể tự ứng phó được." Dương Thiệu an ủi mẫu thân.
Con trai có thể một mình chống đỡ một phương đương nhiên Thái phu nhân rất vui mừng, vỗ vỗ cánh tay của hắn: "Nếu có thể nên nhờ cậu con hỗ trợ, đừng một mình gánh vác."
"Trò đùa trẻ con sao có thể ảnh hưởng đến con?" Dương Thiệu khinh thường những quan viên vạch tội này, chẳng qua chỉ có tác dụng phủ chút bụi, hắn lại không có nhược điểm gì trong tay kẻ khác.
Thái phu nhân gật đầu, gọi người đến kho lựa chọn vài vật thích hợp.
Hơn một tháng trôi qua, Kỷ Dao cũng đã làm xong giày, còn đến chỗ Liêu thị khoe khoang một chút.
"Coi như không tệ." Liêu thị cẩn thận kiểm tra, vô cùng khen ngợi phần nữ công này, "Nhất định Hầu gia sẽ hài lòng, nhưng mà con cũng đừng làm tay bị thương, Hầu phủ bọn họ còn có thể không có tú nương à?"
Đương nhiên là có, kiếp trước nàng không làm nữ công cũng chưa bao giờ thiếu những thứ này, chẳng qua thứ Dương Thiệu muốn là tấm lòng.
Tấm lòng thể hiện như thế nào, ngoài dựa vào chính tay mình thì không còn cách nào, nàng định thuận tay làm cho hắn hai đôi vớ, hắn thấy được nhất định sẽ càng vui vẻ.
Kỷ Dao lại bắt đầu làm vớ.
Mèo con trong nhà cũng dần dần lớn lên, thời điểm nàng bận rộn, bốn con xếp thành hình chữ nhất* nằm trên bàn nhìn nàng chằm chằm, mập mạp béo ú rất dễ nhìn. Mặc dù Kỷ Dao thích, nhưng cảm thấy nếu tiếp tục nuôi chúng thì phải tìm chồng cho hai con mèo nhỏ, sau đó lại sinh...
*chữ nhất: 一
Kỷ Dao đau cả đầu.
Nàng cũng sai người đến hỏi Thẩm Nghiên muốn hay không, vẫn nên tìm nhà tương đối phù hợp.
Mèo sư tử đẹp như vậy, đương nhiên Thẩm Nghiên cầu còn không được, lập tức ôm đi.
Còn một con nữa, Kỷ Dao đưa cho Kỷ Nguyệt.
Tiềm ca nhi rất thích, mỗi ngày chơi cùng mèo con, còn nói chuyện với mèo con, khiến người ta buồn cười.
Đầu tháng ba, ngoài việc hai nhà kết thân, Tạ phủ cũng có việc mừng, Tạ Minh Kha được thăng lên làm Lại bộ Tả thị Lang, vượt liên tục hai cấp, tiến vào nội các. Từ trước đến nay nội các có quyền quyết định chính sự, dựa vào năng lực của Tạ Minh Kha sẽ không khiến cho người khác chỉ trích, nhưng mà hắn lại là liên khâm* với Dương Thiệu.
*anh em cột chèo.
Bách quan xôn xao.
Bản thân Kỷ Dao cũng cảm thấy, đây là Hoàng thượng mạnh mẽ cho những quan viên muốn gây chuyện kia một bạt tai.
Có thể thấy được địa vị Dương Thiệu vững chắc không thể lay động.
Ngược lại Kỷ Chương có chút lo lắng, cảm giác địa vị hai người con rể này quá cao, bây giờ Tống Diễm còn tình nguyện tin tưởng thì cũng thôi, nhưng ngày nào đó trở mặt, vậy sẽ còn thảm hơn so với người khác.
"Tiền triều* có Tưởng Phương Tín, Hiếu Chân Để vô cùng tin tưởng hắn, thế nhưng lúc về già đột nhiên thay đổi, không chỉ giết Tưởng Phương Tín, thậm chí còn tru di cửu tộc**..." Kỷ Chương sợ con rể của mình cũng nối gót, vậy cả nhà bọn họ cũng khó tránh được kiếp nạn này.
*Triều đại trước.
*Tru di cửu tộc là giết chín đời từ cao tổ (cụ tổ năm đời của người phạm tội) đến huyền tôn (chút của người phạm tội).
"Đó là bởi vì Tưởng Phương Tín có mưu đồ tạo phản." Kỷ Đình Nguyên nhàn nhạt nói.
"Ai nói là tạo phản? Chỉ là ngang ngược càn rỡ một chút."
Liêu thị kinh hồn bạt vía, nhưng nhớ lại: "Hầu gia cũng không có ngang ngược càn rỡ mà, chàng nhìn những người châm ngòi ly gián kia đi, Hầu gia cũng không đối phó bọn họ, đều do Hoàng thượng ra tay."
Kỷ Dao nghĩ thầm dù gì Dương Thiệu cũng là sống lại, đối với kiểu thủ đoạn này e rằng chẳng thèm ngó tới, không giống Tống Diễm trẻ tuổi nóng tính, oán hận bọn họ nói xấu ân sư của hắn.
Nghĩ đến lại cảm thấy buồn cười, thật ra Dương Thiệu cũng mới chỉ hai mươi ba tuổi, còn nhỏ hơn Tống Diễm.
"Muốn con nói, nếu thật sự có ngày đó, còn không bằng bây giờ phản..." Kỷ Đình Nguyên còn chưa nói xong, lập tức bị Kỷ Chương gõ đầu một cái, "Đồ đần này, điên rồi, lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng dám nói! Đầu óc con mê muội rồi!"
Cũng không biết do ai nói trước, buồn lo vô cớ, Kỷ Đình Nguyên thầm nghĩ, nếu như Hoàng đế muốn diệt tộc, Dương Thiệu cầm binh mã trong tay không tạo phản không phải đồ ngu sao?
Càng nói càng không ra gì, Liêu thị nói: "Hai người con rể tự có chủ kiến, những người không biết như chúng ta lo lắng cái gì?" Sau đó đổi chủ đề, "Chắc là phụ thân đang ở trên đường đến phải không?"
Cũng chỉ có thời điểm như thế này Kỷ lão gia tử mới tới một chuyến.
Ngày hôm sau Kỷ lão gia tử đã đến nơi, vẫn giống như trước đó mang theo mấy xe đồ, Kỷ Dao đi lên hỏi han, ngọt ngào hỏi: "Tổ phụ, sao thấy ông càng ngày càng trẻ vậy?"
Dáng người lão gia tử thẳng tắp, tinh thần sáng lạng, cười ha hả nói: "Làm người không thể nhàn rỗi, càng hoạt động thân thể càng tốt, ông có mang cây tề thái này, còn có cải dầu tự tay trồng."
"Tổ phụ thật sự càng già càng dẻo dai." Kỷ Đình Nguyên cũng khen.
Nhưng mà lão gia tử lại trừng mắt liếc hắn một cái: "Càng già càng dẻo dai cũng không biết có chờ được cháu trai hay không, Đình Nguyên, cháu nhìn đi, Dao Dao cũng sắp làm phu nhân Hầu gia rồi, còn cháu thì sao? Nàng dâu của cháu chừng nào có? Ông còn chuẩn bị một đôi vòng tay vàng, đó là tổ mẫu cháu để lại."
Hiếm khi lão gia tử thúc giục, có thể thấy cũng vô cùng sốt ruột.
Muốn nói không có áp lực, không có khả năng, chỉ là hắn vẫn chưa gặp được người thích thì phải làm sao? Kỷ Đình Nguyên qua loa nói: "Ông chờ một chút, chắc chắn sẽ có."
"Khi nào?"
Kỷ Đình Nguyên chạy mất.
Đợi đến mùng sáu tháng ba, từ sớm La phu nhân đã đến Kỷ gia, trước đó bà dạy Kỷ Dao cưỡi ngựa, cho dù xuất thân của bà hay là gia thế của chồng đều rất vinh quang lừng lẫy, dưới gối lại có hai trai một gái, vô cùng có phúc nên được mời đến là Toàn Phúc phu nhân*
*Toàn phúc phu nhân là phu nhân nhà quan còn đầy đủ cha nương, chồng con, được mời tới chải tóc chúc phúc cho cô dâu.
Lúc này Kỷ Dao đã có chút bồn chồn, so với cảm giác kiếp trước, cảm giác lần này hoàn toàn khác biệt, có chờ mong, có ngọt ngào, có thỏa mãn, cũng có hơi lo lắng, có thể nói là cảm giác phức tạp.
Các nữ quyến tới thêm trang* ngồi một bên, nhỏ giọng nói cười.
*đến tặng quà cho cô dâu.
Kỷ Nguyệt ôm Tiềm ca nhi: "Nhìn dì có đẹp không nào?"
Tiềm ca nhi gật đầu: "Ừm, đỏ đỏ."
Mặc áo cưới đương nhiên phải đỏ, Kỷ Nguyệt mỉm cười, nàng cũng không có cảm giác khó chịu gì, muội muội gả đi, cho dù là người lớn trong nhà hay là nàng đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì biết Dương Thiệu nhất định sẽ đối xử tốt với muội muội.
Ngoài vui vẻ thì chính là có cảm giác mong đợi, cảm giác cuộc sống sau này của bọn họ sẽ càng ngày tốt hơn, thậm chí nàng có thể tưởng tượng được, sau này nàng đi thăm muội muội, đến lúc đó ở trong sân uống trà với muội muội, còn mấy đứa bé tập trung một chỗ vui đùa, đuổi đuổi đánh đánh.
Mà tướng công của các nàng, chắc hẳn đang ở thư phòng bàn bạc chính sự, chờ bàn bạc xong liền ôm con dạy bảo, hoặc là nói cười với các nàng.
Kỷ Nguyệt nghĩ đến đây, thật là một chuyện tốt, nhưng khóe mắt vẫn không kềm được hơi nóng lên.
Các nàng đều rời khỏi nhà rồi.
Lúc giật mình tỉnh lại thì nghe được tiếng pháo nổ bên ngoài.
Dương Thiệu đến đón dâu.
Kỷ Dao nhìn gương mặt trang điểm vô cùng diễm lệ trong gương, khóe miệng cong lên. Nàng cảm thấy trong lòng hồi hộp, nàng sắp lại được nhìn thấy Dương Thiệu rồi, mặc dù là hai tháng ngắn ngủi nhưng giống như cách ba thu.
La phu nhân đội khăn đỏ lên cho nàng, cười nói: "Hầu gia đến rồi, vậy cùng nhau đi bái kiến song thân*."
*cha nương.
Thời điểm ánh sáng trước mắt biến mất, nàng nhìn thấy Thẩm Nghiên phía sau, không khỏi thở dài, chẳng biết đến khi nào mình mới có thể thêm trang cho Thẩm Nghiên nữa?
Nàng tặng mình một đôi ngọc bội quý giá!
Lúc này Kỷ Nguyệt nắm chặt tay của nàng: "Dao Dao, cẩn thận một chút, đừng đụng vào."
"Vâng, tỷ tỷ." Nàng nắm thật chặt.
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, trận thế của đội đón dâu vô cùng lớn, Dương Thiệu mặc một thân hỉ phục*, cưỡi ngựa cao to, bên trái hắn chính là Vĩnh Gia hầu Mục Liêm, bên phải chính là Tạ Minh Kha, ở bên cạnh còn có con trai của Tào Quốc Công Trình Dĩ Trung, thống lĩnh Cấm vệ quân Nguyên Thái, còn có con trai của Đại học sĩ viện Hàn Lâm, đậu trạng nguyên năm ngoái Vệ Vũ Phong.
*áo cưới dành cho nam.
Chưa nói đến tên tuổi của Dương Thiệu, chỉ dựa vào mấy nam nhi anh tuấn xuất sắc này, dân chúng cũng vây lại tầng tầng lớp lớp, chưa kể đến còn tiền mừng đầy đất.
đi đến cổng, Dương Thiệu liền xoay người xuống ngựa đón Kỷ Dao.
Hai người gặp nhau ở chính phòng, Kỷ Dao thông qua khăn tân nương thấy được một góc áo bào của nam nhân, màu đỏ giống như nàng.
Tiểu cô nương yêu thương đang ở trước mặt, cảm xúc Dương Thiệu nhấp nhô, mặc dù những ngày này không có ngày nào không mơ ước, quả thật đã đến, hắn vẫn không kiềm chế được tâm tình vui vẻ, ước gì có thể lập tức ôm Kỷ Dao lên lưng ngựa, lao vùn vụt về nhà.
Chỉ là, chuyện nên làm còn chưa làm.
Hai người dâng trà cho Kỷ lão gia tử, còn có vợ chồng Kỷ Chương.
Kỷ lão gia tử cho một hồng bao, cười tủm tỉm nhìn Dương Thiệu: "Sau này cần phải đối xử thật tốt với Dao Dao nhà chúng ta, đứa nhỏ Dao Dao này nghịch ngợm, cháu bao dung con bé một chút."
"Vâng, xin tổ phụ cứ yên tâm." Dương Thiệu nghiêm túc, thật ra hắn cảm thấy Kỷ Dao nghịch ngợm càng đáng yêu.
Liêu thị nhìn con gái lại khóc lên.
Tuy nói không thiên vị, nhưng thật ra bà yêu thương Kỷ Dao nhất, bởi vì miệng con bé ngọt, lại nhỏ nhất, cũng ở chung rất lâu, bây giờ cuối cùng cũng gả đi, bà rất vui vẻ nhưng lại không muốn rời xa, sau đó nhìn thấy Kỷ Nguyệt đứng bên cạnh càng khổ sở hơn.
Hai đứa con gái đều đã gả đi làm vợ!
Kỷ Chương lau nước mắt cho bà: "Đừng khóc, ngày tốt mà." Mặc dù trong lòng cũng chua xót nhưng là nam nhân không dễ rơi lệ, dặn dò, "Dao Dao, đến Hầu phủ không thể không hiểu chuyện nữa, phải cùng Hầu gia cử án tề mi*, giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn, nhớ kỹ phải hiếu kính với người lớn trong nhà, xảy ra chuyện không được tự mình quyết định mà phải bàn bạc với nhau mới được."
*vợ chồng tôn trọng nhau.
Cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng mẫu thân nàng khóc, phụ thân dạy bảo, trong lòng Kỷ Dao cũng có hơi khó chịu.
Cả đời nàng tùy hứng, bây giờ có thể thuận lợi gả cho Dương Thiệu, tất cả đều bởi vì người lớn trong nhà yêu thương quan tâm, còn có ca ca tỷ tỷ bao dung. Hôm nay đi đến bước này, cũng có thể nói là vận khí tốt, nhưng cũng bởi vì có người nhà tốt như vậy.
Hai hàng nước mắt không nén được chảy xuống, cũng may, kiếp này bọn họ đều bình an.
Bái biệt xong, Kỷ Đình Nguyên cõng nàng đến kiệu hoa.
Thường ngày hai huynh muội vô cùng thân thiết, tới giờ phút này lại không biết nói cái gì, một lúc lâu Kỷ Dao mới nói: "Ca ca, huynh sống thật sự vui vẻ sao?"
Kỷ Đình Nguyên hơi ngẩn ra.
"Muội hi vọng ca ca thật sự vui vẻ."
Kỷ Đình Nguyên còn chưa kịp hiểu thì bọn họ đã đến cạnh kiệu hoa.
Thả muội muội xuống, Kỷ Đình Nguyên nhìn Dương Thiệu một cái, ngàn vạn câu chữ cũng chỉ còn lại một câu: "Sau này giao muội muội cho ngươi."
"Được, ta sẽ không để nàng hối hận khi gả cho ta."
Giọng nói nam nhân trầm thấp chân thành tha thiết truyền vào lỗ tai, trong lòng Kỷ Dao ngọt ngào, sau đó La phu nhân đỡ nàng vào kiệu.
Tiếng trống nhạc vang lên, đội ngũ đón dâu chậm rãi đi về hướng phủ Hoài Viễn hầu.
Sau đó nên làm cái gì Kỷ Dao biết rất rõ, chỉ là trước mắt không nhìn thấy, trên đầu là mũ phượng nặng nề, không tránh được đầu óc thấy choáng váng, lúc đưa vào động phòng, cảm giác chân muốn nhũn ra, chờ đến khi ngồi vào giường mới cảm thấy toàn thân thả lỏng.
Cuối cùng cũng xong!
Trong phòng lần lượt vang lên tiếng cười, đều là nữ quyến của Dương gia đến náo động phòng, chờ đến lúc Dương Thiệu đi vào, các nàng liên tục trêu ghẹo.
Con cháu Dương gia ít ỏi, những người kia đều là họ hàng xa, cho dù kiếp này Kỷ Dao cũng không quen nhiều, đang phân biệt thì liền thấy một đôi giày đen tới gần, ngay sao đó trước mắt sáng lên, khăn tân nương rơi xuống.
Ngẩng đầu lên lập tức đối diện với ánh mắt sâu sắc của nam nhân. Khắp trong phòng đều là màu đỏ, càng động lòng người, tựa như một đầm nước tĩnh lặng, nước trong đầm chỉ có thể hiện lên dung mạo của nàng.
Gương mặt Kỷ Dao nóng lên, cúi đầu xuống.
Các nữ quyến thi nhau khen ngợi vẻ đẹp của nàng, khen bọn họ là do ông trời tác hợp cho.
Nha hoàn ném táo đỏ, đậu phộng lên người bọn họ, đó là ngụ ý sớm sinh quý tử, trong tay Kỷ Dao bóp một hạt âm thầm cầu nguyện.
Sau đó hai người uống rượu giao bôi.
Tiếp theo các nữ quyến lại chúc mừng vài câu rồi rời đi.
Trong phòng một đợt im lặng, cũng không biết do mũ phượng quá nặng hay sao mà nàng cảm giác mình hơi khó thở, Kỷ Dao cởi mũ phượng xuống, đúng lúc này nam nhân đi tới, ngồi bên cạnh nàng.
"Hầu gia..." Tim nàng đập nhanh hơn.
Giọng nói nũng nịu, làm sao Dương Thiệu nhịn được, lập tức đưa tay ôm nàng lên đùi, không nói một câu mà là một trận hôn.
Đương nhiên đã đói khát lâu rồi, Kỷ Dao cảm giác hắn như một vòng xoáy muốn cuốn mình vào, nghĩ đến tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện gì, càng có chút hoảng hốt khó nói. không phải không muốn, chỉ là từ nhỏ Dương Thiệu đã luyện võ, phương diện này hơi quá dũng mãnh.
Nhưng mà tính ra hắn còn quan tâm, hôm nay lại là lần đầu... Lúc Kỷ Dao suy nghĩ lung tung lập tức cảm giác ngực mát lạnh, không biết hắn đã rút mất thắt lưng của nàng lúc nào, quần áo rơi xuống, lộ ra quần áo trong thêu mẫu đơn đỏ ửng. hắn cúi đầu xuống, cách lớp vải mềm mại mà hôn lên hai khối mềm mại kia.
Cho dù đã từng trải qua nhưng Kỷ Dao không kiềm được đỏ mặt, khẽ nói: "không phải chàng còn đi mời rượu sao? Nhiều khách như vậy đang chờ chàng."
Đúng vậy, cho dù không muốn buông cũng phải đi một lúc, đầu lưỡi lướt qua cánh môi anh đào, giọng nói của hắn khàn khàn: "Chờ ta trở lại."
Toàn thân Kỷ Dao run lên, vội vàng ôm ngực.
Nàng thẹn thùng càng làm hắn nổi lửa, tiếp tục nữa thật chịu không nổi, ngón tay Dương Thiệu vuốt ve mặt của nàng: "Ta đi đây, có đói thì đến phòng bếp ăn một chút..." Cúi đầu xuống nói bên tai của nàng, "Đừng ngủ."
Ánh mắt hắn đã nhiễm tình ý, khiến cho tim nàng đập loạn một trận, gục đầu xuống nói: "Hầu gia đừng để say mới được."
Ngày thường thì thôi đi, hôm say làm sao hắn có thể say được?
"Còn có rất nhiều, rất nhiều người đỡ rượu giúp ta, ta sẽ nhanh chóng trở lại." hắn ôm nàng từ trên đùi trở về giường, bỗng nhiên nói, "Dường như nàng nặng thêm một chút rồi, là do áo cưới hay thêm ít thịt?"
Kỷ Dao nói: "Chàng đoán đi."
"Đoán cái gì?" hắn nhíu mày cười, cúi đầu hôn lên môi nàng một chút, "Chờ lát nữa tự bản hầu nhìn xem."
Cảm giác như bị nắm trong lòng bàn tay, mặt Kỷ Dao càng đỏ hơn.