“Kim bài miễn chết có thể miễn mấy lần? Cả đời sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Chỉ có một lần, nàng không có lòng tin với trãm như vậy sao?” Lê Hiên ấn mũi nàng.
“Không phải thiếp không có lòng tin với người, mà là thiếp không có lòng tin với chính mình, Tuyết ‘Yên có một ưu điểm lớn nhất, chính là tự mình biết mình.” Tuyết Yên vừa nói vừa đung đưa, Lê Hiên đè đầu nàng lại, ôm nàng lên giường: “Nàng còn không an phận thì ta sẽ làm.” Không được, Bây giờ đang là thời kỳ ñguy hiểm.” Tuyết Yên đỏ bừng mặt, Lê Hiên thừa cơ lấn người lên, hôn nàng thật sâu.
Hôn sâu hồi lâu, mặt hai người đều nóng bừng. Lê Hiên nhấc người dậy nhìn Tuyết Yên, cái mũi nhẹ nhàng cọ vào nàng: “Vị trí Hoàng hậu, trãm nói thật đấy” Tuyết Yên hiểu tấm lòng của Hoàng thượng, biết lúc này hắn thật lòng.
Tuyết Yên thở dài: “Thiếp chỉ thích hợp làm một thê tử thôi, làm Hoàng hậu, thiếp không phải là Hoàng hậu tốt, đầu tiên, thiếp không có tấm lòng bao dung của Hoàng hậu, thiếp ghen tị, sẽ không để cho người nạp phi tử nữa, chỉ riêng điểm này, chẳng phải ngày nào đại thần cũng dâng tấu Chương trước triều bảo người phế thiếp sao?” Lê Hiên cười cong mát: “Bây giờ trầm cảm thấy, quá nhiều phi tử quả thực cũng không phải chuyện tốt, cho dù không thích cũng phải hao tâm tốn sức lượn một vòng, thực sự không có ý nghĩa.
Gó tinh lực này không bằng làm chuyện khác.” Tuyết Yên nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn hắn từ trên xuống dưới, chép chép miệng, Lê Hiên thấy vậy cũng nhìn bản thân mình: “Sao vậy?” ?Quen người lâu như vậy, cuối cùng cũng nghe thấy người nói một câu đối thoại!” Tuyết Yên kính nể nói.
Lê Hiên tức giận đặt Tuyết Yên dưới thân: “Cả ngày nàng chỉ biết chọc giận ta! Tiểu yêu tinh này!” Hắn quả nhiên tức giận, ngay cả từ trãẫm cũng không nói.
“Người cẩn thận một chút! Bây giờ vẫn chưa được!” Tuyết Yên đá hắn một cái.
“Trâm hỏi đáng là có thị nàng rồi, chỉ cần phương pháp thoả Lê Hiên cũng không muốn thả Tuyết Yên đỏ bừng mặt: “Người hỏi cả chuyện này sao?” “Trãm là hoàng đế, có gì không thể hỏi.” Tuyết Yên có ý nghĩ của mình. Cả đời này nàng chỉ muốn thật lòng với Lê Hiên. Vị trí Hoàng hậu nàng có thể cho người khác. Như vậy mới cân bằng.
Nàng không muốn tham lam, càng không có dã †âm.
Lê Hiên xoa bụng dưới của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: “A hoàn ngốc, bây giờ có con rồi, không thể chỉ nghĩ cho bản thân nữa. Nàng nghĩ tới sau này của con không?” Lê Hiên chậm rãi hỏi.
Trong lòng Tuyết Yên hơi “lộp bộp”, sắc mặt cũng thay đổi.
“Sao vậy?” Lê Hiên cảm nhận được sự khác thường của nàng.
“Người không nói, thiếp thực sự không nghĩ tới, người nhắc đến chuyện này, thiếp đột nhiên cảm thấy rất đáng sợ.” Tuyết Yên nắm lấy tay Lê Hiên.
“Thiếp chỉ muốn con của thiếp có thể bình an lớn lên, không muốn hắn tham dự vào tranh đấu.” Tuyết Yên nghĩ đến cuộc tranh đoạt quyền lực giữa Thái tử, Ninh vương và Lê Hiên, ngay cả mạng cũng không màng.
Đứa bé sinh ở Hoàng gia, tuy cơm ngon áo đẹp, vận mệnh lại thường không ở trong tay chính mình, thậm chí mạng sống cũng không ở trong tay chính mình.
Lê Hiên ôm nàng: “Cho nên, Thái tử của trẫm nhất định phải là con vợ cả, danh chính ngôn thuận.
Yên tâm, có trâm ở đây, sẽ không xuất hiện những chuyện nàng nghĩ đâu.” Lê Hiên biết Tuyết Yên đang lo lắng điều gì.
Tuyết Yên không ngốc, nàng chỉ không chú ý những chuyện này thôi. Bây giờ hắn nhắc nhở nàng, có lẽ nàng hiểu nỗi khổ tâm của chính mình.
“Thiếp hiểu. Thế nhưng Nhan Hương nàng ấy cũng mang thai con của người, hơn nữa nàng ấy là người trong lòng của người, chuyện người đã từng hứa hẹn với nàng ấy đột nhiên thay đổi, thiếp sợ nàng ấy sẽ… Nàng ấy làm những chuyện kia quả thực đáng chết, thiếp hận nàng ấy, thế nhưng đứa bé luôn vô tội…” Tuyết Yên chưa bao giờ nghĩ Lê Hiên sẽ thật sự để nàng làm Hoàng hậu, nàng biết Lê Hiên chắc chắn có sắp xếp của chính mình.
Bất cứ sáp xếp không công bằng gì, hoặc là sắp xếp hơi bất công một chút đều sẽ dẫn đến cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử, thậm chí là hủy diệt.
“Lê Hiên, nếu như là bởi vì đứa bé thì vẫn nên chờ đứa bé sinh ra rồi nói sau đi, ngộ nhỡ thiếp sinh bé gái, Nhan Hương sinh bé trai, người bảo con nàng ấy làm sao chịu nổi?” Đại hoàng tử, đứa bé thứ nhất của Hoàng thượng rất quan trọng. Nếu như không phải con vợ cả sẽ sinh ra rất nhiều chuyện. Huống hồ lại là con của Nhan Hương.
Tuyết Yên không muốn gieo xuống mầm tai vạ cho đứa bé. Nàng rất rõ vị trí của Nhanh Hương trong lòng Hoàng thượng. Đó là nơi người khác không thể nào thay thế. Trong khoảng thời gian Lê Hiên tối tăm nhất, cần có quan tâm và trợ giúp nhất, là Nhan Hương ở bên cạnh hán.
Trong Hoàng gia, mẹ quý nhờ con, ngược lại, con cũng quý nhờ mẹ.
Địa vị của Nhan Hương không thay đổi trong lòng Hoàng thượng, như vậy, Nhan Hương sao có thể cho phép con của mình rơi vào thế hạ phong? Tuyết Yên đã lĩnh giáo thủ đoạn và sự tàn nhãn của Nhan Hương, nếu như con của nàng cản Bất cứ sáp xếp không công bằng gì, hoặc là sắp xếp hơi bất công một chút đều sẽ dẫn đến cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử, thậm chí là hủy diệt.
“Lê Hiên, nếu như là bởi vì đứa bé thì vẫn nên chờ đứa bé sinh ra rồi nói sau đi, ngộ nhỡ thiếp sinh bé gái, Nhan Hương sinh bé trai, người bảo con nàng ấy làm sao chịu nổi?” Đại hoàng tử, đứa bé thứ nhất của Hoàng thượng rất quan trọng. Nếu như không phải con vợ cả sẽ sinh ra rất nhiều chuyện. Huống hồ lại là con của Nhan Hương.
Tuyết Yên không muốn gieo xuống mầm tai vạ cho đứa bé. Nàng rất rõ vị trí của Nhan Hương trong lòng Hoàng thượng. Đó là nơi người khác không thể nào thay thế. Trong khoảng thời gian Lê Hiên tối tăm nhất, cần có quan tâm và trợ giúp nhất, là Nhan Hương ở bên cạnh hán.
Trong Hoàng gia, mẹ quý nhờ con, ngược lại, con cũng quý nhờ mẹ.
Địa vị của Nhan Hương không thay đổi trong lòng Hoàng thượng, như vậy, Nhan Hương sao có thể cho phép con của mình rơi vào thế hạ phong? Tuyết Yên đã lĩnh giáo thủ đoạn và sự tàn nhãn của Nhan Hương, nếu như con của nàng cản Tuyết Văn Hào đã chết, Nhiếp Lăng Hàn lập được công lớn, trong chính quyền mới này, không ai có thể so sánh. Hơn nữa, Tuyết Yên lại mang thai.
Tuyết Yên mang thai, mọi người trên triều đình đều có thể nhìn thấy được trên mặt Hoàng thượng đầy ý cười.
Hoàng thượng cũng không phải là hạng người nhìn có vẻ là loại sa vào nữ sắc như trước đây.
Hậu cung của hắn ít phi tử hơn bất cứ hoàng đế nào, thậm chí còn ít hơn thê thiếp của đại thần bình thường.
Trước kia hắn thường xuyên ra vào hồng lâu hát múa, thì ra lầ ở đó nói chuyện, hắï tìm rất nhiêu nữ nhân, thì ra đều không phải là nữ nhân của hắn.
Trước kia hán đủ loại thanh sác khuyển mã, có điều chỉ là một loại màu sác tự vệ mà thôi. Hắn không phóng túng như vẻ bề ngoài, bọn họ không thể hiểu thấu tâm tư và nội tâm của hắn. Hơn nữa chuyện hắn đã quyết định thì rất khó sửa đổi.
Lưu thượng thư là bởi vì nữ nhi Lưu Tuệ, Lưu Tuệ là Tuệ quý phi, trước mắt là vị trí cao nhất trong cung.
Tuy Nhan Hương vẫn là Ý quý phi, nhưng Nhan Hương mấy lần phạm phải tội lớn, tuy Hoàng thượng giữ lại tính mạng cho nàng ta, nhưng thực †ế nàng đã không còn phẩm chất của Hoàng hậu.
Hoàng thượng có tình cảm với Yên phi, tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng hắn cho rằng, dù sao Tuyết Yên cũng là nữ nhi của Tuyết Văn Hào, Hoàng thượng vẫn luôn không thăng chức cho Yên phi, có thể thấy được địa vị của nàng trong lòng Hoàng thượng cũng chỉ như thế.
Tuy bây giờ nàng mang thai đứa bé, Lưu thượng †hư vẫn muốn liều một phen.
Tây Bắc hầu tạo phản, vị trí Hoàng hậu không thể nào là Quan Duyệt: Tây Bắc hầu và Tuyết Văn Hào có bản chất khác biệt.
Bây giờ Quan Duyệt lại bị giáng chức, giam cầm trong Trung An cung, không thể làm Hoàng hậu nữa.
Còn có Tĩnh phi, bất luận từ gia thế hay là tình cảm của Hoàng thượng đối với nàng ta, Tĩnh phi hoàn toàn không có sức cạnh tranh.