Chương 121 Nước thánh của năng
Tuyết Yên ý thức được mình tới chậm, nàng nhìn thoáng qua, vị trí Hoàng thượng bên cạnh trống không, chỗ đó chắc để cho mình.
Minh Quang điện ồn ào tiếng người, không ai chú ý đến nàng.
Nàng cúi eo, đang định lén đi qua từ phía sau.
“Hoàng hậu nương nương đến!” Giọng Dương Thụ hồn hậu xướng lên.
Ngoại trừ Hoàng thượng, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ: “Hoàng hậu nương nương vạn phúc!” Giờ phút này, ánh.mất mọi người đều ở trên người nàng.
Tuyết Yên cúi người cứng đờ, đột nhiên ý thức được hình như bọn họ hành lễ với ta! Trước giờ, ở trường hợp công khai nàng luôn ra sức che giấu bản thân như thể mình không tồn tại. Nàng không thích bị chú ý.
Hôm nay không phải nàng cố ý tới muộn. Nàng vốn đã dậy muộn, còn xoán xuýt có nên tới hay không, do dự một lúc lâu, hơn nữa mấy ngày nay nàng cảm thấy rõ mình rất lười.
Càng quan trọng hơn là, nàng quên mất bây giờ nàng đã là Hoàng hậu. Nàng cho rằng nàng vấn là Yên phi không đáng chú ý lúc trước, lén đi đến cũng sẽ không ai chú ý tới nàng.
Tuyết Yên mặt đỏ tới mang tai, quá mất mặt, liệu Lê Hiên có mắng mình không? Nàng chậm rãi đứng thẳng người.
Ánh mắt nàng như nai con ngạc nhiên nhìn mọi người.
Lê Hiên ngồi ở đó, nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng bối rối ngẩn người, khóe môi nở nụ cười thản nhiên, hàng vẫn không có tiền đồ như vậy! “Hoàng hậu, còn không bình thân cho tất cả mọi người? Mau tới đây ngồi đi!” Lê Hiên không thể nhịn được nữa, chỉ điểm nàng.
Tuyết Yên nhìn thấy Lê Hiên, nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao nàng cũng là Tuyết Yên, phản ứng rất nhanh, trên khuôn mặt lập tức đổi sang nụ cười ưu nhã cao quý, đưa tay cho mọi người bình thân, đứng thẳng eo, thẳng vai, ngửa đầu, chậm rãi đi đến ngồi xuống bên người Lê Hiên.
Lê Hiên vươn tay nắm chặt tay nàng, dìu nàng ngồi xuống, sửa lại trâm cài đầu bị lệch cho nàng.
‘Trên khuôn mặt Nhan Hương mỉm cười, tay thì lại nắm chặt, móng tay sắp gãy đến nơi.
Tuyết Yên, chỉ cần ngươi còn, sao ta sống vui được? Lê Hiên nhìn Tuyết Yên khẽ giọng nói: “Nàng ngồi một lát đi, nếu như cảm giác không thoải mái thì nói cho trâm.” Hắn nhớ kỹ khi Nhan Hương bắt đầu mang thai, không ngửi nổi mùi khác thường nào.
“Ừm; không sao, không dễ chịu ta đã nói rt Tuyết Yên nói rồi đưa mất nhìn xuống dưới, quả thật thấy mấy người xa lạ.
“Hoàng thượng, ai là Đậu Nhĩ Khâm?” Tuyết Yên nhẹ giọng hỏi Lê Hiên.
“Người thứ nhất chủ bàn bên trái, bên cạnh là muội muội của hắn Đậu Uyển Nhi” Lê Hiên khẽ giọng lạnh nhạt nói.
Tuyết Yên thấy người đó có vóc dáng khôi ngô, mắt một mí, sống mũi cao, dáng vẻ thật thà, mặc dù so bề ngoài kém Giang Duệ tiêu sái khí khái hào hùng, song cũng coi như tuấn tú lịch sự.
Nữ tử bên cạnh mày rậm mắt to, hốc mát sâu, rất xinh đẹp.
Tuyết Yên thấy Lê Đồng ngồi ở đó, cúi đầu ăn thức ăn trước mặt, vẻ mặt hờ hững.
Mấy ngày nay nàng muốn tìm cơ hội hỏi ý Giang Duệ, song mãi không gặp được hắn.
Lê Hiên trò chuyện vui vẻ, đang đàm luận chuyện lạ thiên hạ cùng chúng đại thần và Đậu Nhĩ Khâm.
Lê Hiên lúc này rất giống lúc Tuyết Yên mới quen, nét mặt vui tươi, bàn đủ mọi chuyện, nhìn phóng khoáng ngông ngênh.
Lúe này Đậu Nhĩ Khâm đột nhiên đứng lần, đi đến bên cạnh Lê Đồng, trong tay cầm một chiếc bình bạch ngọc: “Công chúa xinh đẹp, đây là nước thánh và tinh thạch trong hồ Nguyệt Lượng nước Đại Nguyệt, xin tặng cho công chúa.” Lê Đồng hơi sửng sốt.
Lúc trước Đậu Nhĩ Khâm có tới Đại Hưng, khi đó Lê Đồng bảy tám tuổi, nàng từng nghe nói, hồ Nguyệt Lượng của nước Đại Nguyệt là nước thánh của bọn họ, nếu có người yêu trong lòng thì sẽ đưa nước thánh của hồ Nguyệt Lượng cho người mình yêu, đây là phong tục của bọn họ.
Lê Đồng giả bộ như không hiểu, đưa tay nhận lấy bình bạch ngọc ngắm nghía: “Ừm, hoàng tử điện hạ, ta cũng có một cái bình này, là người trong lòng ta cho ta.” Sắc mặt Đậu Nhĩ Khâm cứng lại.
Nụ cười trên môi Lê Hiên tắt đi: “Người đó đã chết rồi, thất công chúa không cần phải nhắc lại.
Sắc mặt Lê Đồng thay đổi.
Câu vừa rồi của nàng chỉ là bịa ra thôi, nhưng hoàng huynh nói như vậy là uy hiếp nàng sao? Nếu như nàng không đồng ý hòa thân, hoàng huynh sẽ giết Giang Duệ?: Lê Đồng cầm nước thánh trong tay, trừng mát với Lê Hiên, vẻ mặt hoảng sợ.
Đậu Nhĩ Khâm không ngờ mình tặng nước thánh sẽ khiến Lê Đồng công chúa hoảng sợ như thế.
Lê Đồng trả lại bình cho hắn, Đậu Nhĩ Khâm cầm trong tay, tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này Đậu Uyển Nhi đứng lên, đưa tay cầm lấy bình trong tay Đậu Nhĩ Khâm: “Lê Đồng công chúa, cô biết rất rõ đại ca ta cho cô nước thánh là bày tỏ tâm ý với cô, nếu cô không thích thì nói Lê Đồng giả bộ như không hiểu, đưa tay nhận lấy bình bạch ngọc ngắm nghía: “Ừm, hoàng tử điện hạ, ta cũng có một cái bình này, là người trong lòng ta cho ta.” Sắc mặt Đậu Nhĩ Khâm cứng lại.
Nụ cười trên môi Lê Hiên tát đi: “Người đó đã chết rồi, thất công chúa không cần phải nhắc lại.
Sắc mặt Lê Đồng thay đổi.
Câu vừa rồi của nàng chỉ là bịa ra thôi, nhưng hoàng huynh nói như vậy là uy hiếp nàng sao? Nếu như nàng không đồng ý hòa thân, hoàng huynh sẽ giết Giang Duệ?: Lê Đồng cầm nước thánh trong tay, trừng mát với Lê Hiên, vẻ mặt hoảng sợ.
Đậu Nhĩ Khâm không ngờ mình tặng nước thánh sẽ khiến Lê Đồng công chúa hoảng sợ như thế.
Lê Đồng trả lại bình cho hắn, Đậu Nhĩ Khâm cầm trong tay, tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này Đậu Uyển Nhi đứng lên, đưa tay cầm lấy bình trong tay Đậu Nhĩ Khâm: Đồng công chúa, cô biết rất rõ đại ca ta cho cô nước thánh là bày tỏ tâm ý với cô, nếu cô không thích thì nói Lê Hiên ngẩn ra, nhướn lông mày lên, đưa tay nhận lấy, mỉm cười nói: “Đại Hưng có rất nhiều nam tử tốt, trấm bảo quản nước thánh này cho công chúa, chờ tìm được người thích hợp với công chúa sẽ đưa nước thánh cho hắn!” Lê Hiên hiểu ý của Đậu Uyển Nhi.
Hản thấy Đậu Uyển Nhi giải vây cho ca ca mình †hông minh hào sảng, hơn nữa dám nói dám làm, rất có phong thái của Tuyết Yên.
Nhưng hắn không muốn cưới nàng ta. Dáng vẻ Tuyết Yên cau mày khiến hắn bận tâm.
Hản rất muốn ban hôn Đậu Uyển Nhi cho Duệ vương, song không biết tâm tư của Duệ vương; nên muốn chờ hỏi Duệ vương rồi tính sau.
Tuyết Yên cảm thấy việc này không thể kết thúc như vậy, dù sao Lê Đồng khiến hoàng tử nước Đại Nguyệt không xuống nước được trước mặt nhiều người như vậy, mà Đậu Uyển Nhi cũng đưa nước thánh của nàng ta cho Hoàng thượng trước mắt bao người.
Quả thật lo lắng bất an.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Lê Hiên không đến Vong Ưu cung của nàng.
Lê Đồng cũng không đến, về sau Tiểu Quý Tử nói, Lê Đồng bị Hoàng thượng cấm túc trong cung của mình, không ai được phép đi thăm nàng ấy.
Tuyết Yên thở dài, nàng lén tới Sấu Phương cung, nhìn thấy cổng được canh phòng nghiêm ngặt, xem ra Lê Hiên thật sự nổi giận rồi.
Nàng nghĩ đến phiền não của Lê Hiên. Nếu là trước kia, nàng chắc chắn sẽ oán trách Lê Hiên dùng hạnh phúc của công chúa để trao đổi sự ổn định của giang sơn mình, bây giờ nàng lại không cho rằng như vậy.
Hạnh phúc của cá nhân so với tai họa.mà chiến tranh hai nước mang đến cho mọi người không là gì cả.
Giang Duệ là cô nhi, ngoại trừ là người của Thanh Y đường, thì gia cảnh không có gì đặc biệt. Là Hoàng thượng, sao Lê Hiên có thể gả công chúa cho hân được.
Huống chỉ, Tuyết Yên cũng không biết Giang Duệ có thích công chúa hay không, nàng muốn giúp Lê Đồng, nhưng cũng không thể hại Giang Duệ.
Công chúa từ chối Đậu Nhĩ Khâm trước bao người, mặc dù lúc đó Đậu Nhĩ Khâm không nổi giận, song có mấy nam tử có thể chấp nhận việc bị từ chối? Huống chi hản là hoàng tử.
Lê Đồng đúng thật là tùy hứng.
Mấy ngày nay Lê Hiên mãi không đến. Thậm chí hắn không hề đến hậu cung.
Buổi chiều hôm đó, Tuyết Yên nhìn thấy Tiểu Quý Tử trở về từ ngoài, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hắn nhìn thấy Tuyết Yên thì hơi sửng sốt.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Tuyết Yên hỏi.
“Nương nương, nghe nói, nghe nói Hoàng thượng muốn cưới công chúa nước Đại Nguyệt…” “Ngươi nghe ai nói?” Tuyết Yên không tin.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!