Đậu Uyển Nhi tìm kiếm của nàng ta định liều mạng cùng Lê Hiên, lại được cho biết, tất cả binh khí của nàng đều bị mất. Nàng ta bị giam lại.
Đậu Uyển Nhi cứ mắng suốt, máng rất nhiều ngày, mỗi ngày hễ tỉnh lại là bát đầu mảng, mãi cho đến khi trời tối.
Lê Hiên vẫn luôn không gặp nàng ta.
Đậu Uyển Nhi không hiểu, vì sao hắn không giết nàng ta.
Lại qua hơn mười ngày, hắn đi vào phòng nàng ta, nàng ta muốn giết hán, thế nhưng trong tay không có bất kỳ vũ khí gì, nàng ta nhào tới cắn hán, bị thị vệ tên Điền Minh bên cạnh hán điểm huyệt, không động đậy được.
Hân đứng trước mặt nàng ta nhìn xuống nàng ta, trên mặt không có một tia tình cảm: “Ở nước Đại Hưng, nữ tử xuất giá phải tòng phu. Bây giờ nàng là phi tử của Lê Hiên ta, là người nước Đại Hưng.
Nếu như nàng lại mắng chửi hoặc là có điểm thất lễ khác, trãm sẽ diệt nước Đại Nguyệt.” “Ngươi đã diệt Đại Nguyệt rồi! Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi! Ta muốn biết vì sao ngươi muốn lợi dụng ta?” Đậu Uyển Nhi rưng rưng hỏi hắn.
“Phụ vương và đại ca của nàng cũng không thực tình giao hảo với Đại Hưng, đại ca nàng liên lạc với bộ phận cũ của Nam Hạ chuẩn bị tấn công Đại Hạ, bây giờ Đại Hạ là của nước Đại Hưng. Bọn họ để nàng đi thông gia cũng chỉ là để khiến trầm lơ là. Đừng quên, lúc đầu bọn họ muốn cưới công chúa Đại Hưng.” Lê Hiên lạnh lùng nói.
“Trẫm đã từng nói, không thích bị người khác mưu tính. Nàng tính kế trãm, nghĩ ra kế sách này để trầm thuận nước đẩy thuyền, cứ thế thu phục Đại Nguyệt, hoàn toàn diệt Nam Hạ, không cần tốn nhiều binh lực, bách tính cũng không cần chịu nỗi khổ chiến loạn, chẳng phải là kế sách song toàn sao.
Đậu Uyển Nhi khóc hỏi: “Ngươi yêu ta không? Cho dù chỉ một chút?” Hoàng thượng thở dài một hơi: “Trãm đâu có nhiều tình yêu như vậy. Giang sơn xã tắc, lê dân bách tính, phản quân loạn đảng, những thứ này đã chiếm hơn phân nửa lòng trãm. Trãm đã sớm nói, trong lòng trầm chỉ có Hoàng hậu. Vì sao nàng không tin? Ngoan ngoãn làm quý phí của trẫm đi, trầm sẽ che chở nước Đại Nguyệt không bị nước khác ức hiếp.” Hoàng thượng nói xong liền quay người đi.
Sau đó, nàng ta lại bị đưa về nước Đại Hưng.
Bây giờ, nàng ta bị giam cầm trong Trường Thuận cung này, không thể ra khỏi cửa.
Đã từng có người nói với nàng ta, hoàng đế nước Đại Hưng không dịu dàng hài hước giống như vẻ ngoài, nàng xem thường rồi.
Nàng ta là công chúa xinh đẹp kiêu ngạo của nước Đại Nguyệt. Người nàng ta yêu nhất định phải là một anh hùng cái thế. Thế nhưng nàng ta quên mất, phần lớn anh hùng cái thế đều lòng dạ sắt đá máu lạnh, nếu như hắn không yêu nàng thì nàng sẽ tai hoạ ngập đầu! Lê Hiên đã từng nói với nàng ta, trong lòng của hản chỉ có Hoàng hậu, nàng ta cũng xem thường.
Nàng ta ngu xuẩn đến cỡ nào, cho rằng sẽ khiến hắn yêu mình, cho rằng nàng ta sẽ chinh phục hẳn! Trên thế gian này, chuyện gì đau khổ nhất? Phải làm như thế nào mới có thể quên đi những đau khổ kia? Đậu Uyển Nhi cảm thấy bây giờ sống không bằng chết, trong lỗ chân lông toàn thân đều toát ra đau khổ, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng…
Tuyết Yên mang theo Lập Hạ xuất cung rất dễ dàng. Nàng là Hoàng hậu, không ai dám cản nàng.
Ra khỏi cửa cung, hai người thay đổi nam trang.
Nhưng mà bây giờ Vân Thành đề phòng nghiêm ngặt, kiểm tra ra vào vô cùng nghiêm. Các nàng không ra khỏi thành Văn Điệp.
Tuyết Yên hối hận, khi ở trong cung có lẽ nên tìm người chuẩn bị kỹ càng.
“Tiểu thư muốn tìm Tử Y các nghĩ thử biện pháp hay không?” Lập Hạ hỏi.
“Không cần. Ta không muối liên lụy bọn họ.” Tuyết Yên mang theo Lập Hạ ăn cơm trong Tiêu Dao lâu, xa xa nhìn thấy trên đường Thập Dương có đội ngũ đón dâu. Tuyết Yên kéo Lập Hạ chạy tới.
Đội ngũ đón dâu này vô cùng náo nhiệt, hỏi mới biết được là cậu muội vợ của quận thành Vân thành cưới vợ, nàng dâu lại là người Dương trấn cách Vân thành mười lăm dặm đường. Thừa dịp bọn họ ngừng kiệu múa sư tử, Tuyết Yên lặng lẽ gọi hai người khiêng kiệu đằng sau, cho mỗi người một lá vàng, dặn dò bọn họ việc phải làm.
Khi ra khỏi cửa thành rất thuận lợi, đi ra bên ngoài, đội ngũ đón dâu bát đầu đi nhanh, hai người cùng đi theo năm dặm đường, Tuyết Yên và Lập Hạ ôm bụng nói đau bụng quá, không thể tiếp tục nhấc.
kiệu, liền cho người dẫn đầu hai lá vàng, bảo hảãn lại tìm người.
Trong túi Lập Hạ trừ túi thuốc của Tuyết Yên thì toàn bộ đều là vàng lá.
Ra khỏi cửa thành Vân thành, Tuyết Yên bắt đầu thả lỏng. Nỗi đau mất con đã dần nguôi ngoai, tổn †hương trong tim dần dần đặt ở tim.
Bởi vì yêu hắn mà đặt cuộc đời mình ở nơi hắn sống, cho dù không thích: Sống ở đây không đến hai năm, dường như đã qua cả đời. Mất đi phụ thân, mất đi con, mất đi đồng bọn. Cuối cùng tình yêu là gì, vì sao lại nặng nề như thế.
Vì sao lại có nhiều người thích làm Hoàng hậu như vậy? Cả ngày nhìn người mình thích cưới nhiều nữ nhân như vậy, sống cuộc sống tranh giành tình nhân, tính kế lần nhau kia, yêu mà không được, đau thấu tim gan.
Thời gian dài như vậy vẫn luôn sống giống như là không ngừng bị đánh.
Lúc này trong lòng Tuyết Yên nhẹ nhõm vô cùng.
Các nàng thuê hai con ngựa, vội vã chạy về phía núi Tử Vị.
Núi Tử Vi, khi nàng hôn mê sau khi mất đi con đã mơ mình tới nơi này. Trước kia Tuyết Yên đã từng nói với Lê Hiên muốn trở lại thăm nơi này một chút, bây giờ xem ra Lê Hiên sẽ không tới.
Hơn nữa Lê Hiên cũng sẽ không ngờ tới nàng lại ở núi Tử Vi.
Nàng không lo lắng cho Thanh Y đường, bởi vì có Nhiếp Lăng Hàn và Giang Duệ.
Bây giờ nàng chỉ không muốn để cho Lê Hiền tìm được.
Các nàng đi một ngày một đêm, đến núi Tử Vi lúc chạng vạng tối.
Núi Tử Vi tháng tư đẹp như tranh. Nàng mang theo Lập Hạ đi thẳng đến Chuyết Uyển.
Lúc này Chuyết Uyển không có người ở.
Tuyết Yên vào cửa, kéo ngăn kéo thứ hai phía dưới ra tìm dao đánh lửa, đốt đèn dầu tùng, trong phòng rất sạch sẽ.
Tất cả giống như đã từng quen biết. Tuy nàng đã từng đi đến nơi này cùng Lê Hiên, nhưng bây giờ loại giống như đã từng quen biết này lại khác, dường như nàng đã ở nơi này rất lâu.
Nàng rất tự nhiên kéo ngăn kéo thứ ba ra, tìm ra lá trà.
Nàng mở ra một cái vách tối ở trong phòng trong nhà, bên trong có các loại thảo dược quý giá.
Lần trước khi nàng tới không hề vào phòng trong.
Khi đó Bạch Thiếu Đình ở gian phòng bên ngoài, phòng bên trong không có người đi vào.
*Tiểu thư, làm saø người biết có những thứ riày? Trước kia người từng ở đây sao?” Lập Hạ hỏi.
“Hình như vậy, có lẽ là ở kiếp trước của kiếp trước.” Tuyết Yên nói.
Lập Hạ nhìn xung quanh một chút: “Nơi này nô tỳ cũng cảm giác rất quen thuộc, dường như đã từng tới rồi.” Lập Hạ đặt thức ăn mua từ dưới núi xuống, múc nước bắt đầu dọn dẹp phòng ở.
Lập Hạ lau sạch gian phòng, Tuyết Yên chậm rãi đi đến dưới cây tình nhân bên ngoài.
Lá cây tình nhân màu xanh nhạt, là lá cây vừa mới nhú.
Nàng dùng tay vuốt ve chữ khác trên cây, dường như nhìn thấy dáng vẻ nam tử thân thể như ngọc đứng dưới tàng cây, vung kiếm khắc chữ.
Người kia rõ ràng là Lê Hiên, đến gần nhìn, lại không phải là Lê Hiên. Hắn lạnh lùng, vô tình hơn Lê Hiên.
Tuyết Yên tựa vào cây tình nhân, nhắm mắt lại, nghe âm thanh dần dần yên tĩnh kỳ lạ trên núi.
Nàng thuận tay hái một lá cây khá lớn trên cây, cuốn lại đặt bên rnôi, thổi khúc núi văng.
Nơi xa có tiếng người gọi núi vang lên, tất cả yên tĩnh như thế.
Dường như nàng đã ở đây rất lâu.
Nàng nhớ tới lời của Mạnh cô cô trị bệnh cho.
nàng, Mạnh cô cô nói người Lê Hiên muốn tìm là nàng. Như vậy Lê Hiên là ai, nàng là ai? Nàng sờ sờ Tử Vi lệnh đeo trên cổ, miếng ngọc này ôn hòa mát lạnh trong lòng bàn tay nàng.
Đêm nay, Tuyết Yên ngủ ở Chuyết Uyển, chưa bao giờ bình tĩnh và an bình như thế.
Ngày thứ hai nàng mang theo Lập Hạ đi núi Tuyết Yên. Bởi vì không phải thời gian ra ngọc, trên núi Tuyết Yên cũng không có ai. Nàng lại đi dạo trong đó rất lâu, giống như đứa trẻ rời nhà nhiều năm về nhà.
Trong sơn động, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt đó khiến Tuyết Yên say mê.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!