Chương 16.
Vân Hương bĩu môi: “Ta vốn không định cho Bội Nhi đi vào, nói vương gia đã nghỉ rồi, nàng ta tự xông vào đấy.” “Về sau a hoàn của vương phi tới, đừng cản.” Tuyết Yên lạnh nhạt nói.
‘Tâm đã không ở đây, ép người ở lại cũng vô nghĩa.
Nửa đêm, bọn a hoàn đều đã ngủ. Tuyết Yên nghe.
thấy trong sân có tiếng kêu chít chít của sơn tinh, nàng trùm áo choàng đi ra.
Lông sơn tinh dựng lên, trừng mắt nhìn bên ngoài.
“Sao vậy?” Tuyết Yên lặng lẽ mở cửa ra ngoài xem. Trên tay nàng mang theo nhẫn Mị Ảnh.
Mấy bóng đen đi về phía đông thư phòng của An vương, đông thư phòng của An vương không được gọi thì không được vào, nếu không giết chết không cần luận tội. Đây là điều Vân Hương nói cho nàng biết.
“Thích khách sao?” Nhưng dáng vẻ lại không giống, có vẻ rất quen thuộc An vương phủ.
Tuyết Yên lặng lẽ đi theo sau, mấy người đó đi vào đông thư phòng của An vương.
Tuyết Yên nghĩ nên hô to bắt thích khách hay là bẩm báo cho An vương trước đây.
Sau lưng nàng lành lạnh, bị ai đó kề kiếm vào, che miệng đi vào thư phòng.
Tuyết Yên đi vào, nhìn thấy trong phòng toàn người áo đen đứng đấy. Nàng liếc nhìn nữ nhân có khuôn mặt thanh lệ đối diện, nàng nhận ra nàng ấy. Đây chính là nữ quan đứng sau lưng hoàng thượng trong buổi tiệc.
“Tại sao lại là ngươi?” Tuyết Yên vừa dứt lời, một nam nhân cao lớn bên cạnh giơ kiếm đâm tới, Tuyết Yên nhấế tay trái, Mị Ảnh nhắm vào hắn.
Sau lưng có tiếng cười lạnh, một bàn tay túm lấy †ay nàng, lập tức dùng sức bẻ tay nàng, gọn gàng mà linh hoạt, không chút do dự.
Tuyết Yên bị đau cúi lưng, miệng lại bị người kia che đi, không nói được thành tiếng.
Mùi thanh đàn thoảng thoảng bay đến, Tuyết Yên mở to hai mắt, là An vương Lê Hiên.
Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, giữa lông mày hơi xanh. Tuyết Yên nhìn ra hắn bị trúng độc.
“Đừng kêu, nếu kêu lên sẽ lập tức giết ngươi.” Tuyết Yên kinh hoảng gật đầu.
Trong phòng có không ít người, nàng biết Điền Minh, Cố Phàm, Dương Thạc, chính là nam nhân có vết sẹo ở lông mày trái. Bọn hắn đều là thị vệ †hân cận của An vương. Còn có Hàn Chi Đào, nữ quan đó, đằng sau nữ quan còn có một người đang đưa lưng về phía nàng.
Hàn Chi Đào nhìn thấy nàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Tuyết Yên không biết nam nhân vừa rồi muốn giết nàng, hắn vẫn giơ kiếm với nàng.
Nam nhân sau lưng nữ quañ xoay người, là một nam nhân tráng trẻo như thư sinh.
Tuyết Yên nhìn giật nảy mình, kiếp trước, hắn là người của Lê Kiệt, tên Phạm Tinh. Sau khi Lê Kiệt làm hoàng thượng còn phong hắn làm Trung Vũ Tướng quân.
“Tứ ca, không thể giữ nữ nhân này được, nàng ta đã nhìn thấy Nhan Hương.” Nam nhân cao lớn kia vẫn chĩa kiếm về phía nàng.
“Tam tiểu thư Tuyết gia, nàng còn dò thám được gì?” Giọng Lê Hiên lạnh lo.
Thì ra hắn coi nàng thành thám tử của Tuyết gia.
“Thấy như này thôi. Ta tưởng có thích khách đột nhập.” Tuyết Yên thấy sát ý trong mất Lê Hiên.
Hắn muốn giết nàng.
“Vương gia muốn giết ta sao?” Nàng ngẩng đầu hỏi, đón lấy ánh mắt của hán.
“Nửa đêm nàng không ngủ ra nhìn thích khách à?” Ánh mắt Lê Hiên thâm thúy.
“Sơn tinh cứ kêu mãi, ta sợ nó có chuyện gì, bọn a hoàn đều đã ngủ, cho nên ta mới tự đi ra…” “Gia đang làm gì vậy? Còn nhiều nữ nhân, nói nhiều với nàng ta làm gì, ngài muốn để Nhan Hương mạo hiểm sao? Ta muốn giết nàng ta!” Nam nhân cầm kiếm gấp gáp.
“Lôi Trạch, nghe vương gia đi!” Điền Minh bên cạnh ngăn kiếm của hắn lại.
“Nhưng dù sao nàng ta cũng là con gái của đại nguyên soái, bây giờ hoàng thượng cũng coi trọng.
nàng ta, đột nhiên biến mất chỉ sợ không tiện ăn nói.” Hàn Chi Đào chậm rãi nói.
“Điều này không quan trọng, ta có thể nói với hoàng thượng là An vương phủ có thích khách xông vào, trắc phi Yên phu nhân gặp chuyện bỏ mình. Hương Nhi, ta không thể để nàng mạo hiểm được.” Giọng An vương chậm rãi lạnh lùng.
Sắc mặt Tuyết Yên trắng bệch. Hắn gọi nữ nhân đó là Hương Nhi. Thì ra nàng ấy thật sự là người của hắn.
“Lôi Trạch, ra tay đi.” Hắn vừa quay đầu.
Hắn để người khác ra tay là vì trong lòng còn có chút không nỡ sao? “Lê Hiên, ngươi đã muốn ta chết như vậy, vậy nñgươi tự ra tay đi!” Tuyết Yên nói. Nàng không muốn chết như vậy, quá oan khuất. Nàng muốn đánh cược một phen.
Kiếm của Lôi Trạch đã vung đến, tay trái Tuyết Yên đã rời ra, tay phải nàng rút trâm bạc sau đầu ra ấn chốt.
Trâm bạc này tên Nguyệt Hồn, là món quà sư phụ Diêu Lâm tặng cho Tuyết Yên. Sư phụ nói nàng học võ không tinh, không có cách nào bảo vệ bản thân, cho nên nghiên cứu chế tạo một số dụng cụ phòng thân riêng cho nàng, cũng chỉ có thể phòng thân.
Nhìn nó có vẻ đơn giản, nhưng khi ấn chốt, đầu †râm xòe ra như chiếc dù, có thể lóe lên tia sáng khiến người ta choáng váng, nếu như mang theo độc, có thể khiến người thấy tia sáng bị trúng độc.
Lôi Trạch bị chiếu vào mắt, tinh thần hoảng hốt, kiếm cũng rời khỏi tay.
“Quả nhiên trắc phi của bản vương không tâm thường, không ngờ nàng còn có công phu như: thế, ta đã xem thường nàng rồi!” An vương giơ kiếm đâm tới.
Tuyết Yên không trốn tránh, mát nhìn hản, kiếm đâm thảng vào ngực nàng.
An vương không ngờ nàng không phản kháng, đứng đó nhận nhát kiếm này. Hán nhìn thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, tóc đen phủ trên vai, đôi mắt đen nhánh mờ mịt, tay hắn bỗng dừng lại.
Máu chảy ra, Tuyết Yên không cảm thấy đau, tim nàng còn đau hơn thế này gấp trăm lần.
Thì ra trong lòng một nam nhân không yêu mình, mạng của nàng không đáng tiền như thế.
“Vương gia, thuộc hạ cảm thấy Yên phu nhân không giống người có thể phản bội ngài.” Điền Minh quỳ xuống.
Tay Lê Hiên cầm kiếm, không đâm nữa, cũng không rút ra. Trong mắt hán lại có vẻ tức giận.
Vì sao hắn lại nổi giận? Tuyết Yên nhìn hắn chằm chằm.
“Vương gia, nàng ta đã thấy hết người nơi này rồi.
Ðó là tính mạng của rất nhiều người. Nàng ta là nữ nhân của ngài, ngài hãy xem đó mà xử lý đi” Giọng Nhan Hương nhàn nhạt.
“Ngươi sai rồi, ta không phải nữ nhân của hắn, hắn cũng chưa từng coi ta như nữ nhân của hắn.
Quan Duyệt mới là nữ nhân của hắn. Có lẽ còn có ngươi.” Trong lòng Tuyết Yên đau đớn, Ánh mắt Lê Hiên càng giận dữ hơn.
“Tuyết Yên, nàng thật sự không muốn sống nữa à?” Hắn cắn răng hỏi.
“Ta muốn sống, ai chẳng muốn sống. Thế nhưng vương gia muốn giết ta, ta cũng không có cách nào.” “Vì sao vừa rồi không tránh?” “Tránh cho tác dụng gì không?” Giọng Tuyết Yên hững hờ.
“Đúng là vô dụng.” Lê Hiên híp mắt lại, Điền Minh theo hắn nhiều năm như vậy, chưa từng thấy vẻ mặt này của Lê Hiên.
“Có điều vương gia, ngài không thể nổi giận được đâu, ngài đã trúng độc, tâm trạng chập chờn quá lớn, dễ dẫn đến khí độc công tâm, đến lúc đó không cứu nổi đâu! Chi bằng ngài hãy thả ta ra, để †a giải độc cho ngài.” Tuyết Yên nói không chút nao núng.
“Đúng là vương gia bị trúng độc. Xin vương gia hãy để Yên phu nhân giải độc.” Cố Phàm quỳ xuống.
Nhan Hương đi tới, nảm tay Lê Hiên: “A Hiên, để nàng ta giải độc cho chàng đi. Ta đã không giải được độc cho chàng, nhỡ đâu nàng ta thật sự có thể giải được thì sao? Cùng lắm nếu không có tác dụng thì giết nàng ta.” “Vương gia, thử xem sao đi.” Hàn Chỉ Đào lên tiếng.
“Ta đã nói, ta không muốn để nàng mạo hiểm.” Lê Hiên vẫn không muốn rút kiếm.
Nhan Hương nắm lấy bàn tay cầm kiếm của Lê Hiên, rút kiếm ra.
Kiếm đâm không sâu, song chảy không ít máu, trước vạt áo của Tuyết Yên đã nhuộm đẫm máu.
Trái tim nàng còn lạnh hơn.
“Thì ra mạng của ta nằm trong tay nữ nhân của ngài. Ta còn định bắt thích khách giúp ngài đấy!” Tuyết Yên cười thê lương.
“Hương Nhi, đưa Vô Ưu cho ta.” Lê Hiên thấp giọng nói.
Nhan Hương hơi ngẩn ra, lấy một bình sứ từ trong túi, đưa một viên thuốc cho Lê Hiên.
Lê Hiên đi lên bóp miệng Tuyết Yên, nhét thuốc Vào.
“Đây là Vô Ưu. Là thuốc độc. Thuốc giải ở chỗ ta, mỗi tháng ta sẽ cho nàng, nếu như nàng dám nói bí mật của đám Hương Nhi ra, ta cắt đứt thuốc giải của nàng, cả người nàng sẽ nát rữa mà chết.” Tuyết Yên cười khẩy.
Nàng nhìn thấy màu xanh giữa lông mày Lê Hiên càng đậm hơn, khẽ nhíu mày.
Tuyết Yên hoảng hốt, vì sao nhìn hắn trúng độc mình lại nôn nóng, chẳng phải mình nên hận hắn sao, hắn vô tình như thế mài Chẳng lẽ mình đã yêu hắn? Nhan Hương nhìn thấy Lê Hiên cho Tuyết Yên uống Vô Ưu, khẽ nhíu mày, thì ra chàng không muốn giết nàng ấy.
Đây là lần đầu tiên như vậy, lúc trước Lê Hiên chưa từng nương tay đối với người hoặc chuyện gì có thể gây nguy hiểm cho nàng.
“Yên phu nhân, mời giải độc cho vương gia.” Hàn Chi Đào nói.
“Thuốc ở Trầm Hương uyển, ta cần trở về lấy hòm thuốc.” Tuyết Yên đè tay trước ngực.
“Băng bó cho nằng ta đi.” Lê Hiên nói nhỏ với Nhan Hương.
Nhan Hương đi tới, đưa tay muốn băng bó cho nàng.
“Không cần. Mạng của Tuyết Yên không đáng tiền. Ai đi cùng ta trở về lấy hòm thuốc?” “Để thuộc hạ đi cùng Yên phu nhân” Điền Minh đi tới, nhìn Lê Hiên, Lê Hiên gật đầu.
Điền Minh cẩn thận dìu Tuyết Yên đi ra.
“Tuy vết thương của phu nhân không sâu, nhưng vẫn cần phải băng bó.” Điền Minh nói.