Chương 162 Biết thuốc dẫn
Chớp mắt, Tuyết Yên đã trở lại Vong Ưu cung hơn
nửa tháng.
Nhan Hương lại hồi cung khiến rất nhiều người
giật mình, đặc biệt là Duệ vương. Hắn biết hoàng
huynh niệm tình cũ, cũng biết hoàng Huynh có
tình cảm không tầm thường với Nhan Hương.
Nhan Hương vẫn ở trong Vĩnh An cung, nhưng
Hoàng thượng không hề phong nàng ta làm phi
mà lại phong nàng ta làm y quan ngũ phẩm.
Nhưng mọi người đều biết, việc người biến hóa
nhanh nhất trong thiên hạ chính là cung đình.
Hôm nay người trên người, ngày mai là tù nhân,
hôm nay là nô tỳ, ngày mái bay. lẽn đầu cành làm
phượng hoàng:
Nhan Hương phạm tội lớn như vậy mà vẫn có thể
hồi cung, đủ khiến cho người ta rửa mất nhìn.
Hơn nữa nàng ta có tình bạn từ nhỏ với Hoàng
thượng, không ai có thể so sánh.
Về sau biết được nàng ta lập công trong chiến
dịch Tuyết thành, hơn nữa lại có long tự, mà trước
triều trong cung âm thầm truyền đi tin thất bại
trong chiến dịch Tuyết thành ban đầu, Hoàng hậu
phạm sai lầm rất lớn. Hoàng thượng đã bát đầu
lạnh nhạt Hoàng hậu.
Thế là mọi người lập tức hiểu, mặc dù bây giờ
Nhan Hương chỉ là y quan ngũ phẩm, nhưng về
sau chắc chắn sẽ nhận được thánh sủng.
Tuyết Yên ở Vong Ưu cung, ngoại trừ Lập Hạ, toàn
bộ người khác đều đổi, bao gồm cả Cát Tường và
Tiểu Quý Tử trung thành tuyệt đối. Tuyết Yên đem
Tiểu An trở về từ Tuyết thành.
Trong Vong Ưu cung ngoại trừ Lập Hạ và Tiểu An,
Tuyết Yên không quen biết ai cả. Tất cả mọi người
rất nghiêm túc, khúm núm, không hề nói đùa,
cũng vô cùng hiểu quy củ.
Tuyết Yên thăm dò được Cát Tường và Tiểu Quý
Tử đi phòng trà, cũng là công việc nhẹ nhàng thì
liền yên tâm.
Nàng biết bây giờ Lê Hiên oán hận nàng.
Trong khoảng thời gian này, Lê Hiên phái lượng
lớn quan viên trẻ tuổi của Đại Hưng đến Đại Hạ và
nước Đại Nguyệt nhận chức, cũng điều một bộ
phận người từ hai nơi này đến Đại Hưng nhận
chức.
Hắn phái quan viên Đại Hưng tự mình quản lý
Tuyết thành, Tuyết Yên biết chuyện Tuyết thành có
mỏ vàng nhưng vẫn không hề nói cho Lê Hiên, lúc.
đầu không nói là bởi vì đây là chứng cứ duy nhất
chứng minh tấm bản đồ kia là do nàng cung cấp.
Nàng đánh dấu một ký hiệu đặc thù ở phía trên, về
sau nàng muốn nói cho Lê Hiên nhưng đã bỏ lỡ
thời cơ tốt nhất, bây giờ nàng gần như không gặp
được Lê Hiên.
Nhiếp Lăng Hàn ở tuyến đầu, Bạch Thiếu Đình và
Vu Dung cũng đi tới nước Phú Lệ, hỗ trợ Nhiếp
Lăng Hàn đuổi Lê Kiệt ra khỏi nước Thiên Đảo.
Giang Duệ vẫn ở lại nước Đại Hạ, bởi vì có công
hộ giá, được phong làm Khải Toàn đại tướng
quân, họng của công chúa Lê Đồng đã khỏi, nghe
ý của Lê Đồng thì gần đây Hoàng thượng đã
chuẩn bị ban hôn nàng ấy cho Giarig Duệ.
Sau khi Tuyết Yên hồi cung, Trân Châu vào cung
thăm nàng một lần, trà nghệ của nàng ấy càng
ngày càng tốt. Tuyết Yên hỏi chuyện nàng ấy và
Duệ vương, Trân Châu nói: “Học cách buông tay
mới không trở thành con thú bị nhốt. Ta đã buông
tay rồi.”
Lời nói của Trân Châu khiến Tuyết Yên nghĩ thật
lâu. Nàng cảm thấy mình giống như Nhan Hương,
đều là người không buông bỏ được. Cho nên mới
sống mệt mỏi như thế.
Về sau Trân Châu cũng rất ít khi tiến cung, Lê
Đồng cũng không thấy tăm hơi. Có một lần nàng
đi tìm Lê Đồng, được cho biết Lê Đồng không ở
trong cung, buổi tối lại đi tìm nàng ấy, được cho
biết công chúa đã đi ngủ.
Xưa nay Lê Đồng sẽ không như vậy.
Tuyết Yên hiểu, chắc chắn là Lê Hiên hạ mệnh
lệnh gì đó, không cho họ gặp lại nàng.
Cũng tốt. Tuyết Yên sẽ không tìm họ nữa, tránh để
họ khó xử.
Mỗi ngày nàng một mình ở Vong Ưu cung, chuyên
†âm nghiên cứu thuốc giải. Một ngày nàng nếm
thử rất nhiều lần, luôn cảm thấy thiếu vị thuốc
quan trọng. Lần trước Lê Hiền uống thuốc của
nàng, làm dịu một chút đau nhức cho thấy vẫn có
tác dụng, Tuyết Yên nhìn thấy hi vọng.
Hôm nay nàng lại nghiên cứu ra thuốc giải mới
nhất, nhưng không có cách nào để Hoàng thượng
thử thuốc.
Trước kia khi khá thân thiết với Hoàng thượng,
nàng sẽ cho Hoàng thượng uống thuốc mình
nghiên cứu chế tạo trước, nếu như không có tác
dụng thì lại uống thuốc giải của Nhan Hương.
Nhưng bây giờ hoàn toàn không gặp được Hoàng
thượng.
Nàng trằn trọc không ngủ được, nhìn thấy ánh
trăng sáng ngời, bèn tự mình khoác mũ che màu
tím nhạt đi vào trong sân.
Bọn a hoàn đã ngủ, trong sân im ng, Tuyết Yên
ngửi thấy mùi hương hoa quế nồng đậm, hoa quế
bên ngoài sân đang nở rộ.
Tuyết Yên sợ kinh động đến bọn a hoàn, rón rén đi
ra, lặng lẽ mở cửa. Bất chợt phát hiện có một
người đứng ở cửa.
Nàng sợ hãi vừa muốn kêu lên, lại phát hiện người
này chính là Lê Hiên.
Nàng ngẩng đầu nhì hắn, ánh mắt hắn dưới ánh
trăng vằng vặc giống như là kinh ngạc, lại như là
đau khổ không chịu nổi.
“Ta ngửi thấy mùi hoa quế nên ra ngắm.” Tuyết
Yên lạnh nhạt nói.
Hản đưa tay ôm chặt lấy nàng, trong hơi thở phả
ra mùi rượu nồng đậm: “Tuyết Yên, ta rất nhớ
nàng, nàng thì sao?”
Tuyết Yên lại nói: “Hoàng thượng uống thuốc bổ
của Nhan Hương chưa?”
“Chưa, trẫm tới từ Cổ Hoa hiên.”
Nàng trằn trọc không ngủ được, nhìn thấy ánh
trăng sáng ngời, bèn tự mình khoác mũ che màu
tím nhạt đi vào trong sân.
Bọn a hoàn đã ngủ, trong sân im ng, Tuyết Yên
ngửi thấy mùi hương hoa quế nồng đậm, hoa quế
bên ngoài sân đang nở rộ.
Tuyết Yên sợ kinh động đến bọn a hoàn, rón rén đi
ra, lặng lẽ mở cửa. Bất chợt phát hiện có một
người đứng ở cửa.
Nàng sợ hãi vừa muốn kêu lên, lại phát hiện người
này chính là Lê Hiên.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn dưới ánh
trăng văng vặc giống như là kinh ngạc, lại như là
đau khổ không chịu nổi.
“Ta ngửi thấy mùi hoa quế nên ra ngắm.” Tuyết
Yên lạnh nhạt nói.
Hân đưa tay ôm chặt lấy nàng, trong hơi thở phả
ra mùi rượu nồng đậm: “Tuyết Yên, ta rất nhớ
nàng, nàng thì sao?”
Tuyết Yên lại nói: “Hoàng thượng uống thuốc bổ
của Nhan Hương chưa?”
“Chưa, trẫm tới từ Cổ Hoa hiên.”
cũng không rời đi.
Cứ như vậy nhìn nàng, giống như đang chờ đợi, lại
như là đang chất vấn. Về sau rốt cuộc hắn cũng
quay người rời đi.
Hắn cho rằng nàng sẽ giải thích gì đó với hắn, thế
nhưng nàng không nói gì cả, vẫn lãnh đạm như
cũ.
Lập Hạ đã tỉnh, vội vàng mở cửa cho Hoàng
thượng.
Nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, Tuyết Yên
đứng ở đó, lệ rơi đây mặt.
“Nương nương, rốt cuộc nương nương và Hoàng
thượng làm sao vậy?” Lập Hạ hỏi.
Tuyết Yên lau nước mắt: “Bọn ta xảy ra rất nhiều
chuyện, hình như không thể trở về như trước kia
được nữa.”
Về sau, nghe nói hăn lại nạp phi mới, hàng đêm ân
sủng.
Tuyết Yên không khóc nữa, khi nghe thấy Lập Hạ
nói tin tức này, nàng chỉ hơi giật mình: “Ai nói cho.
muội biết?”
“A hoàn Tiểu Khôn hầu hạ Nhan Hương ạ, nương
nương, rốt cuộc nương nương và Hoàng thượng
đã xảy ra vấn đề gì, hai người chưa bao giờ chiến
tranh lạnh lâu như vậy.” Lập Hạ đỏ hoe mát.
Người trong cung đều đang suy đoán Hoàng hậu
đã thất sủng. Bởi vì sau khi Hoàng thượng trở về
từ Tuyết thành thì chưa từng đi đến Vong Ưu
cung.
Tuyết Yên vẫn luôn giữ vững một chút hi vọng,
nàng tin rằng sư huynh nhất định sẽ giúp nàng tìm
được sư phụ. Nhưng mà vẫn luôn không có tin
†ức của sư phụ. Thanh Y đường không tìm được
người, người khác càng không tìm thấy.
Tuyết Yên lại nghĩ tới một người, Mạnh đại phu cô
cô trên núi Tử Vi. Đó cũng là một người rất khó
†ìm được tung tích, hoặc có thể nói là thần tiên.
Tuyết Yên đã từng một lần cho rằng sư phụ cũng
là một vị thần tiên.
Bà ấy y thuật cao minh như vậy, có phải cũng sẽ
biết độc Tình Nhân hay không?
Gần đây tin tức Nhiếp Lăng Hàn truyền đến từ tiền
tuyến hầu như đều là tin chiến thắng.
Một ngày nọ, Dương Thụ đi vào Vong Ưu cung,
đưa tới cho nàng một cái túi nhỏ thô ráp bằng da
trâu: “Hoàng hậu nương nương, đây là đồ Nhiếp
nguyên soái mang về từ chiến trường đưa cho.
nương nương, Hoàng thượng bảo ty chức đưa tới
cho nương nương.”
Tuyết Yên mở túi ra, phát hiện bên trong là một
sợi dây chuyền có mười cái nanh sói.