Ánh mắt đó dường như có kỳ vọng, có
bất ngờ, có nghỉ ngờ nhưng ngay lập tức
lại khôi phục sự bình tĩnh.
Trái tim Tử Vi chững lại. Hắn chắc chắn
đã nhìn thấy bóng dáng của Tuyết Yên
trên người mình.
Hai người đã từng yêu nhau sâu đậm, có
thể nhớ một loại cảm giác hay không,
đó đó là cảm giác không sao diễn tả
bằng lời nói, kí ức kéo dài.
Nàng cảm thấy đau đớn. Nàng từng cho
rằng bản thân không còn muốn gặp lại
hắn nữa. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy
hắn, nàng lại một lần nữa trầm luân.
Điều này quá bất công. Nhớ mãi không
quên mới đau khổ, lãng quên chính là
giải thoát.
Nhưng nếu có thể lựa chọn lại, nàng vẫn
sẽ chọn làm Tử Vi, mặc dù những kí ức
kia rất nặng nề, thậm chí là đau khổ.
Nàng không muốn quên hắn.
“Trãm đã cử người đi lấy cỏ Tình Nhân,
ngươi không cần tự đi tìm.” Lê Hiên
chậm rãi nói.
Tử Vi nhìn hắn, nhìn vào con ngươi đen
như ngọc.
“Nếu như ca ca ta biết ta ở chỗ này, sẽ
xảy ra cuộc chiến mới. Những người
chịu khổ trong chiến tranh chỉ có bách
tích thôi.” Tử Vi nói.
“Ngươi lại rất quan tâm đến các vấn đề
đại sự quốc gia nhỉ. Không vấn đề gì,
hắn ta tạm thời sẽ không biết.” Lê Hiên
nhìn nàng.
“Sớm muộn gì huynh ấy cũng biết, mật
thám của ca ca ở khắp mọi nơi. Trừ khi
bây giờ ngươi giết ta.” Tử Vi nhìn hắn
đầy to gan.
“Đưa đi!” Lê Hiên xua tay.
Tuyết Yên bị nhốt trong gian phòng đó,
cửa sổ cũng bị khóa lại, trước cửa có
hai thị vệ đứng canh.
Trong phòng nghị sự, Lê Hiên nhìn về
phía trước.
Bây giờ công chúa của Bắc Di đang nằm
trong tay họ. Họ đang thảo luận lại về
cuộc chiến với Bắc Di một lần nữa.
Tiếp tục liên thủ với Trường Phong thì
cần phải giao công chúa Bắc Di cho
Trường Phong. Nếu không, để Trường
Phong biết Tử Vi đang ở trong tay họ,
chắc chắn sẽ hiểu lầm bọn họ cố tình
cướp đi người trong lòng hắn.
Lần này, không hẹn mà gặp, mọi người
đều không muốn giao Tử Vi cho Trường
Phong.
Nàng ta quá giống người đó, không phải
là tướng mạo, mà là một loại cảm giác
không sao diễn tả ra được.
Hàn Chi Đào không muốn Hoàng
thượng cứ tiếp tục ở bên một Tuyết Yên
đã không còn tri giác như này mãi, tuy
rằng, hắn đã từng có ý với Tuyết Yên,
nhưng đã bị hắn nhanh chóng đè nén
xuống tận cùng nơi tim.
Những nỗi đau mà Tuyết Yên gặp phải
khiến hắn rất đau lòng. Nhưng hắn biết,
Lê Hiên là Hoàng thượng, lại còn là bạn
chí cốt của hắn, luận công luận tư, điều
hắn nghĩ đến đầu tiên đều là Lê Hiên.
Hơn hai năm qua, không có nữ nhân nào
lọt vào mắt Lê Hiên, cho đến khi gặp Tử
Vi.
“Nếu như không hợp tác với Trường
Phong, dùng Tử Vi làm mỗi nhử cũng là
một kế sách.” Trương Dương đề xuất ý
tưởng này.
Mọi người đều không nói. Trương
Dương là người chốn giang hồ, thay thế
vị trí của Điền Minh. Hắn biết Hoàng
hậu, nhưng chỉ gặp mấy lần, đối với ân
oán giữa đế hậu hắn không rõ cho lắm.
Hắn cũng không cảm thấy Tử Vi có bất
cứ nét gì giống với Hoàng hậu. Hắn rất
khách quan mà nói ra ý kiến của mình.
“Dùng nàng ấy làm mồi câu chỉ có thể
bắt được Tân Đạt Nhĩ. Sự uy hiếp đến
hai gia tộc còn lại không lớn.” Nhiếp
Lăng Hàn nói.
Bởi vì dùng con cờ là Tử Vi, không ngờ
lại khiến hắn cảm thấy khó chịu.
“Hành động theo kế hoạch ban đầu.” Lê
Hiên bất ngờ nói.
“Hoàng thượng!” Hàn Chi Đào không
đồng ý.
“Lăng Hàn, ngươi nói với Trường Phong
đã bắt được công chúa, giao nàng ta
cho hắn. Không cần thay đổi.” Lê Hiên
đứng dậy và rời đi.
Hắn biết rõ đây không phải Tuyết Yên,
nàng ta chỉ hơi giống Tuyết Yên thôi, sao
hắn lại bị nàng ta lay động? Lẽ nào tình
yêu của hắn dành cho Tuyết Yên mong
manh đến vậy?
Lê Hiên căm hận chính mình.
Nhiếp Lăng Hàn tuân lệnh.
Tử Vi dung bữa trong phòng. Có quân y
đến xem vết thương ở chân cho nàng.
Nàng nằm cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Thấy Nhiếp Lăng Hàn đánh ngựa rời đi.
Suốt cả buổi chiều, nàng luôn bị nhốt lại.
Tử Vi vẫn luôn nghĩ, hắn sẽ dùng cách gì
để đối phó với mình. Dùng nàng làm mồi
nhử? Tân Đạt Nhĩ, chắc chắn sẽ đến tự
đến cứu nàng, nhưng trước giờ Tân Đạt
Nhĩ không làm điều gì mà không chắc
chắn, Lê Hiên cũng như vậy.
Nhưng rồi sẽ có thắng có thua.
Tử Vi đã coi người ca ca mới gặp không
lâu này là người thân của mình.
Bắc Di có thể vững mạnh như này, phần
lớn nhờ vào các thủ đoạn như đanh thép
của Tân Đạt Nhĩ.
Tuy nhiên, không ai có thể ngăn cản
bước đi muốn thống nhất lục địa phía
bắc của Lê Hiên.
Hoặc giả Đại Hưng với Bắc Di liên hôn?
Với tính cách của Lê Hiên, cho dù có liên
hôn, Lê Hiên cũng tuyệt đối không thủ
hạ lưu tình với Bắc Di. Bước đi này một
khi đã cất, thì sẽ không còn đường lùi
nữa.
Huống hồ, Tân Đạt Nhĩ luôn hòa hảo với
Lê Kiệt.
Tử Vi nghĩ trước nghĩ sau, suy nghĩ rất
nhiều.
Chân nàng bị sưng rất nặng, quân y
muốn nắn bóp cho nàng một chút
nhưng bị nàng đẩy ra. Nàng tự mình nóp
nắn nhè nhẹ.
Buổi tối, có thị về đưa thức ăn đến.
Tử Vi nhìn thấy mì súp chua: “Này, chỉ
cho bổn công chúa ăn mì thôi à, ta
muốn ăn thịt dê nướng, muốn ăn chân
gà!” Tử Vi không ăn.
Thị vệ giận dữ nói: “Ngươi là tù binh mà
còn muốn kén cá chọn canhl” Hắn ta
giận dữ bỏ đi.
Nhiếp Lăng Hàn vội vàng quay lại báo
cáo với Lê Hiên: “Đã đàm phán xong
xuôi với Trường Phong rồi, ngày mai
giao Tử Vi công chúa cho hắn.”
Lê Hiên gật đầu.
“Nếu có thể khiến nội bộ bọn chúng xảy
ra chiến loạn là tốt nhất.” Lê Hiên lãnh
đạm nói.
“Ừm, vi thần đã cho ngươi đi phát tán tin
tức Tử Vi công chúa bị bắt cóc. Tân Đạt
Nhĩ sẽ sớm biết thôi. Công chúa được
giao cho Trường Phong xong, sẽ phái
người đến báo cho Tân Đạt Nhĩ.” Nhiếp
Lăng Hàn nói.
Lê Hiên gật đầu.
Trên lầu vang lên tiếng lách ca lách
cách, còn có tiếng la mắng của nữ nhân,
Lê Hiên cau mày.
Hàn Chỉ Đào ra ngoài xem thử rồi quay
về bẩm báo: “Đó là công chúa Tử Vi, ban
nãy nàng ấy chê đồ ăn không hợp khẩu
vị, không ăn, sau đó ném vỡ cốc chén ở
trong phòng.”
Nhiếp Lăng Hàn mỉm cười: “Tính khí của
nàng ta đúng là nóng nảy! Đồ ăn không
hợp khẩu vị là đập cốc chén?”
“Nàng ấy muốn ăn thịt dê nướng và
chân gà… Hàn Chi Đào nói.
Lê Hiên ngước nhìn Nhiếp Lăng Hàn.
Những gì nàng ấy muốn ăn không ngờ
cũng giống như Tuyết Yên.
“Cho nàng ta đi!” Lê Hiên nói.
Lê Hiên trở về một gian phòng khác,
đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy gian
phòng phía đối diện của người đó.
Căn phòng đang sáng đèn, thi thoảng có
thể nhìn thấy bóng hình của người đó.
Bọn họ chỉ gặp nhau có hai lần. Nàng ta
chỉ có chút giống Tuyết Yên mà thôi,
nhưng nàng ta là công chúa Bắc Dị, Đại
Hưng đang chuẩn bị tiêu diệt Bắc Di.
Bây giờ, tộc Diêm ở Bắc Di đã di cư, giao
Tử Vi cho Trường Phong, Tân Đạt Nhĩ và
Trường Phong nhất định sẽ xảy ra nội
loạn, bọn họ sẽ tận dụng cơ hội này. Chỉ
cần giết Tân Đạt Nhĩ và một vài nhân vật
chủ chốt khác, Bắc Di sẽ đầu hàng.
Đối với bách tính, chỉ cần đem đến cho
họ cuộc sống an định và thịnh vượng, họ
sẽ không quan tâm ai là Vương thượng
của họ.
Lê Hiên đứng trước của sổ nhìn, đột
nhiên phát hiện nữ tử kia cũng đứng
trước cửa sổ nhìn hắn.
Lê Hiên ngây người. Hắn có hơi bối rối.
Hắn là hoàng đế cơ mà, sao có thể trốn
đi một cách hoảng loạn như vậy?
Tại sao lại có một cảm giác không rõ
ràng như này?
Lê Hiên nghiến răng, nằm xuống, dập tắt
ngọn nến.
Sáng sớm hôm sau, Tử Vi được đưa ra
ngoài.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn nàng: “Khi công
chúa bị thổ phỉ tấn công đưa đi, tình cờ
gặp phải thị vệ của Hoàng thượng,
chúng tôi đã cứu cô. Hiện giờ, người Bắc
Di đến đón người rồi, hôm nay bản soái
sẽ đưa cô qua đó.”
“Các người thực sự thả ta đi?” Tuyết Yên
cảm thấy ngạc nhiên.
“Đương nhiên, cô ở trong tay chúng ta
không khác gì củ khoai nóng, không có
chút giá trị nào, chúng ta cũng không
muốn xảy ra mâu thuẫn với Bắc Di.”
Nhiếp Lăng Hàn nói.
Tử Vi mỉm cười: “Các ngươi cho rằng ta
ngu ngốc lắm sao? Ta là công chúa Bắc
Di, các ngươi làm sao có ý tốt thả ta đi?
Nói đi, có âm mưu gì? Dùng ta làm mồi
câu? Hay là lấy danh nghĩa là người có
ân cứu mạng với ta mà nhân cơ hội giết
chết đại ca ta, diệt tộc ta?”
Lê Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào
Tử Ví.
Tử Vi ngẩng mặt lên đón lấy ánh mắt
của hắn ta, nói: “Nghe nói khi Đại Hưng
diệt Đại Nguyệt cũng không dùng bao
nhiêu binh lực…”
Lê Hiên duỗi tay ra và rút thanh kiếm
Thương Long từ thắt lưng để chĩa về
phía ngực nàng: “Ngươi nói đúng, gặp
phải trẫm là kiếp nạn của ngươi. Nếu
như ngươi còn la hét, ta sẽ cắt lưỡi
ngươi ngay lập tức!”
Tử Vi nhìn hăn, không hề lùi lại. Nàng
khẽ cau mày trừng mắt nhìn hắn, quần
mắt thâm đen, bàn chân trái hơi khập
khiễng.
Lê Hiên vẫy tay, Tử Vi bị bịt miệng lại, tay
chân bị dây thừng trói lại, chúng vứt
nàng vào kiệu.
Trên xe ngựa có một nữ tử ăn vận như
thị vệ bước lên, Tử Vi nhìn nàng ta một
cái.
Nữ tử đó không nói, nhưng nhìn nàng
chăm chú không rời nửa bước.
Xe ngựa lộc cộc đi một hồi lâu, cuối
cùng cũng dừng lại. Có người vén mành
kiệu, không ngờ là Lê Hiên, hắn không
nói một tiếng nào, đi đến điểm huyệt
của nàng, cởi dây thừng ra, ôm nàng
xuống kiệu.
Tử Vì nhìn thấy bốn chữ to trên cửa
“Khách điếm Hữu Lái”.
Nàng cũng thấy Lê Hiên cùng mọi người
đều mặc thường phục.
Đây có lẽ là đất của Bắc Di. Phù thành
vốn đã ở nơi giáp ranh giữa Bắc Di và
Đại Hưng, đi đến đây không mất quá
nhiều thời gian.
Lê Hiên ôm nàng lên tầng hai, bước vào
một gian phòng, để nàng ngồi trên
giường.
Tuyết Yên bị điểm huyệt, không thể nói
chuyện, nàng ra sức dùng ánh mắt liếc
nhìn Lê Hiên. Nhưng Lê Hiên đứng ngoài
cửa sổ nhìn ra ngoài, không hề nhìn
nàng.
Lê Hiên bước ra khỏi căn phòng và hỏi
Nhiếp Lăng Hàn: “Người của chúng ta
đã báo tin cho Tân Đạt Nhĩ chưa?”
Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Đã báo, đã
hẹn với Trường Phong giờ Tý ba khắc,
lúc báo cho Tân Đạt Nhĩ là giờ Ngọ, nếu
Tân Đạt Nhĩ đến trước, đã sắp xếp người
trên đường cản trở rồi.”
Lê Hiên gật đầu.
“Hoàng thượng, thực sự phải giao nàng
ấy cho Trường Phong sao?” Nhiếp Lăng
Hàn nghĩ đến đôi mắt dường như biết
nói của Tử Vi.
“Đúng, trẫm trước giờ vẫn luôn thích
dùng cái giá nhỏ nhất để đạt được lợi
ích lớn nhất.” Lê Hiên nói.
Hàn Chỉ Đào thở dài, về sau sẽ rất khó
để tìm thấy một người con gái giống
Tuyết Yên như vậy. Trong thời gian này,
các quan đại thần trong triều đình luôn
dâng sớ mong Hoàng thượng nạp phi
nhưng đều bị Hoàng thượng gạt đi. Mấy
người bọn họ cũng cử người ra ngoài
†ìm những cô gái thú vị thông minh, lại
giống như Tuyết Yên, nhưng có điều,
Hoàng thượng chưa bao giờ để mắt
đến.
Chỉ người con gái tên Tử Vi nàng, mới có
thể khơi gợi mọi hỉ nộ ái ố của Hoàng
thượng.
Giờ Tý ba khắc đã qua, ngoài khách sạn
có một toán người ngựa bước vào, dẫn
đầu chính là Trường Phong.
Hắn bước vào cửa lớn của khách điếm,
bây giờ vẫn còn chưa sáng rõ, khách
đến ăn vẫn chưa nhiều, chỉ có lác đác
vài người ngồi dưới tầng một.
Trường Phong và Nhiếp Lăng Hàn trao
đổi một vài câu, rồi ngay lập tức đi lên
tầng hai.
Lê Hiên và Hàn Chi Đào ngồi chờ ở
chiếc bàn ngoài bên cạnh căn phòng
uống trà.
Trường Phong bước vào phòng của Tử
Ví.
Tử Vi kinh ngạc nhìn Trường Phong.
“Công chúa, nghe nói người bị bọn thổ
phỉ bắt đi, Vương thượng rất lo lắng, cả
Bắc Di đều đang tìm công chúa, Trường
Phong vừa nghe được tin tức của người
thì lập tức qua đây, đi thôi, theo ta về
nhà đi.”
Tử Vi cảnh giác nhìn hắn, không thể cất
lời.
Trước giờ nàng đều không thích Trường
Phong, Trường Phong đã quấy rối nàng
hai lần. Tháng trước, Trường Phong vì
say rượu mà trêu chọc nàng, bị Tân Đạt
Nhĩ đánh cho một trận.
Trường Phong nhìn thấy bộ dạng của Tử
Vi, biết nàng đã bị điểm huyệt: “Đừng lo,
chỗ này rất gần với Đại Hưng, không an
toàn, đợi đưa nàng đến địa bàn của ta ta
sẽ giải huyệt cho nàng sau.”
Hắn bước tới ôm lấy Tử Vi, cúi xuống
nhìn báu vật trong lòng, hôn lên trán
nàng một cái.
Lê Hiên lạnh lùng nhìn Trường Phong
ôm Tử Vi bước ra khỏi phòng, ánh mắt
Trường Phong nhìn Tử Vi khiến hắn khó
chịu.
Trường Phong ôm Tử Vi xuống cầu
thang, sải bước lớn ra cửa, ôm nàng ấy
lên ngựa của mình, quay ngựa, vung roi
quất ngựa rời đi.
Lê Hiên nhìn Nhiếp Lăng Hàn và Hàn Chi
Đào, mấy người họ đều đè nén tâm
trạng
Trường Phong đưa Tử Vi chạy một hồi,
tay trái của hắn vừa hay đặt ngay dưới
xương sườn của Tử Vi, cánh tay hắn ta
có thể chạm vào sự mềm mại của Tử Vị,
trái tim hắn ta lâng lâng.
Từ nhỏ hắn đã thích Tử Vi, nhưng Tử Vi
không hề thích hắn. Năm mười hai tuổi,
khi làm lễ, hắn đánh một con hổ, lần đi
săn đó, chân phải hắn bị thương, cánh
tay trái của hắn gần như bị con hổ cắn
đứt.
Dưới sự hướng dẫn của người trong tộc,
hắn đã tự mình lột da con hổ đó, tộc Hồ
Điệp có một phong tục, khi làm lễ sẽ
đem bộ phận quý giá nhất của vật săn
được tặng cho người quan trọng trong
trái tim mình.
Hắn tặng cho Tử Vi tấm da hổ quý giá.
Nhưng hai ngày sau, hắn phát hiện ra
tấm da hổ bị Tử Vi tặng cho Vân Đóa,
nha đầu da ngăm ngăm đen, trầm mặc
không nói chuyện.
Nhiều năm như vậy, nữ nhân bên cạnh
hắn không thiếu, nhưng người hắn muốn
có nhất, vẫn là Tử Vi.
Hai tháng trước, sau Tử Vi ngã từ trên
ngựa xuống, tính khí của nàng đã thay
đổi, nàng đối với hắn không còn lạnh
lùng như trước. Hắn lại lần nữa cầu hôn
với Tân Đạt Nhĩ, nhưng vẫn bị Tân Đạt
Nhĩ từ chối như cũ.
Tối hôm đó, hắn uống rượu, hỏi nàng:
“Thanh Châu và Phù thành, nàng thích
nơi nào?”
Tử Vi kinh ngạc nhiên nhìn hắn: “ÐĐều
thích, sao vậy?”
“Được, nếu nàng thích, ta sẽ giành
chúng tặng cho nàng!”
Tử Vi cau mày, nhưng đôi mắt lại sáng
ngời. Hắn cầm lòng không đặng mà ôm
lấy nàng, nhưng lại bị Tân Đạt Nhĩ dùng
roi đánh ngay trước mặt mọi người.
Tử Vị, ta làm sao có thể để nàng gả cho
người khác! Nàng chỉ có thể là người
của Trường Phong ta.
Nếu như Tân Đạt Nhĩ phản đối lần nữa,
hoặc giả gả nàng cho người khác, ta sẽ
cướp lấy vị trí của hắn! Trong thế giới
này, muốn đạt được thứ bản thân mình
mong muốn, chỉ có cách là nắm trong
tay quyền lực tối cao.
Còn việc chọn hợp tác với Đại Hưng,
cũng là một trong những bước đi để hắn
có được quyền lực tối cao ở Bắc Di.
Phía trước là một ngọn núi, sườn núi có
một ngôi nhà gỗ nho nhỏ.
Trường Phong cúi đầu nhìn Tử Vi trong
vòng tay mình, bất ngờ dừng ngựa.
Hắn ta ôm Tử Vi đến căn nhà gỗ, quay
đầu nói với đám thị vệ: “Các ngươi đứng
ở chỗ này! Không được phép lại gần nhà
gỗ.
Hắn ôm Tuyết Yên đi vào căn nhà.
Lần này, hắn không muốn thả nàng đi.
Hắn muốn nàng trở thành người phụ nữ
của hắn. Chỉ có như vậy, nàng mới
không muốn gả cho người đàn ông khác
nữa. Nữ nhân ấy mà, có thể ban đầu
không thích bạn, nhưng khi đã trở thành
nữ nhân của bạn, thì không thể rời đi
nữa.
Ngôi nhà gỗ có một chiếc giường gỗ và
bộ chăn gối đơn giản.
Hắn cởi áo choàng ra trải lên chiếc
giường gỗ, đặt Tử Vi lên trên. Đóng cánh
cửa nhà gỗ lại, giải huyệt cho Tử Vi.
Tử Vi bị sốc, nàng lập tức hiểu ra hắn ta
muốn làm gì.
“Trường Phong, mau thả ta đi, ngươi là
tộc trưởng tộc Hồ Điệp, là người có liên
quan đến vinh nhục của cả bộ tộc. Nếu
như đại ca ta biết được nhất định sẽ giết
chết ngươi!” Tử Vi rút dây roi ở eo vung
lên.
Trường Phong giữ chặt lấy dây roi.
“Tử Vi, từ nhỏ ta đã thích nàng, tại sao
nàng không thích ta vậy? Ta có chỗ nào
kém cỏi hơn kẻ khác?”
“Ngươi có nhiều nữ nhân như thế, ta làm
sao có thể gả cho ngươi?” Tử Vi nói.
“Không sai, ta có rất nhiều nữ nhân,
nhưng bọn họ đều không phải là chính
phi của ta. Vị trí chính phi của ta chỉ
dành cho nàng!”
Tử Vi lắc đầu: “Trường Phong, ta đã có
người trong lòng rồi. Ngươi làm thế này,
có xứng đáng với đại ca ta sao?”
Trường Phong không nói gì, bước tới ôm
lấy Tử Vi.
Tử Vi không thể không hét lên: “Người
đâu, cứu ta với!”
Đôi vai nàng bị Trường Phong giữ chặt
không thể động đậy, nàng nhìn thấy áo
ngoài của mình bị hắn cởi ra, lộ ra lớp áo
lót màu xanh.
Miệng của Tử Vị bị Trường Phong bịt
kín: “Tử Vị, đi theo ta đi. Nếu nàng theo
†a, nữ nhân bên cạnh ta chỉ có mình
nàng! Ta sẽ đuổi tất cả bọn họ đi!”
nhưng bọn họ đều không phải là chính
phi của ta. Vị trí chính phi của ta chỉ
dành cho nàng!”
Tử Vi lắc đầu: “Trường Phong, ta đã có
người trong lòng rồi. Ngươi làm thế này,
có xứng đáng với đại ca ta sao?”
Trường Phong không nói gì, bước tới ôm
lấy Tử Vi.