Chương 249
Đôi mắt hắn, không còn thâm trầm như trước, cũng không khó đoán như trước. Khoảnh khắc đó, nàng thấy rõ mạch đập yếu ớt, nhìn thấy sự hoang vắng như bãi tuyết bên ngoài pháo đài.
Người đàn ông này, nàng đã từng rất quen thuộc.
Tiểu Thuyên Tử rút thanh kiếm ra, máu ở vết thương của Ninh vương tuôn ra như nước súc miệng, nhuộm đỏ màu áo xanh nhạt của hắn.
Nhát kiếm thứ hai của hắn đâm xuống, Nhiếp Lăng Hàn ngăn cản hắn.
Tử Vi vô thức đưa tay ra che miệng vết thương của Ninh vương.
Hẳn lặng lẽ nhìn nàng, Tử Vi cúi xuống, hắn đưa tay chạm lên mặt nàng: “Tử Vi, nàng có phải là nàng ấy không?”
Tử Vi gật đầu hết lần này đến lần khác, những giọt lệ nơi khỏe mắt cuối cùng cũng rơi xuống, rơi xuống thanh kiếm của hån.
Hắn mỉm cười: “Ta cứ nghĩ bọn họ nói linh tính, hóa ra là sự thật. Thế mà ta lại không nhận ra nàng. Nàng khóc rồi, là vì ta sao…
“Sao ngươi lại cứu ta?” Tử Vi hỏi.
“Trả cho nàng, bản vương luôn cảm thấy mình nợ nàng rất nhiều, chết tiệt, cảm giác này rất khó chịu!” Hắn vốn là người trầm ổn ôn nhã, vậy mà lại chửi thề.
Hắn đưa tay ra lau nước mắt cho nàng, vết máu máu trên hắn dính lên trên mặt nàng, lau thế nào cũng không sạch, từng vết từng vết, quyện vào trong nước mắt nàng. Hắn thở dài một tiếng.
Trong ba năm này, hắn đã thay đổi rất nhiều. Hắn vốn dĩ cùng Lê Hiến tranh giành Tuyết Yên, cảm thấy Tuyết Yên là vũ khí để công kích Lê Hiện, hắn không thể ngờ được Lê Hiến lại giết Tuyết Yên thật, còn là dùng hình moi tim.
Hắn càng không thể ngờ, Tuyết Yên sẽ trở nên như thế, hắn vô cùng đau lòng. Hắn tưởng rằng Lê Hiền yêu Tuyết Yên thật lòng, hóa ra tình yêu mong manh đến vậy. Trên đời này, không có tình yêu trường cửu, chứ đừng nói đến tình yêu thuần khiết. Hắn ta bắt đầu ghét bỏ tất cả mọi thứ. Các cuộc tấn công của hắn ta biến thành các vụ giết chóc.
Yêu và hận, hóa ra chỉ là một ý niệm.
Nam nhân có mái tóc nâu mất hết lý trí, rút thanh kiếm ra khỏi Tử Vi, bị Nhiếp Lăng Hàn đậm một kiếm ngã xuống đất.
Nhiếp Lăng Hàn chắp tay đứng bên cạnh bọn họ, lặng lẽ nhìn.
Lê Hiền cũng muốn lao tới, nhưng xung quanh hắn có quá nhiều người. Hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Vết thương trên người Tử Vi không nghiêm trọng, nhưng nàng cảm thấy đau đớn như bị thiêu cháy. Năm tháng qua đi giống như một dòng chảy, mùi máu tanh từng chút từng chút thấm vào không khí lặng lẽ.
Giọng của hắn lạnh nhạt như nước hồ, nói một chút rồi lại ngừng: “Là nàng, thật tốt. Sau này hay rồi, ta chết đi, càng lợi cho Lê Hiên…”
Khuôn mặt tái nhợt của hắn nở ra một nụ cười.
Trên mặt Tử Vi nước mắt đầm đìa, nàng không biết mình đang khóc vì ai, Lê Kiệt, Lê Hiên, hoặc là chính bản thân mình, cũng có thể là Nhiếp Lăng Hàn?
Mất đi cái gì, có được chi? Hồng trần không dứt, mọi chuyện chỉ như đóa phù vân.
Đáy mắt hắn rất bình thản, không có hận thù, dường như đã buông xuôi.
Sự mệt mỏi cay đắng đó cuồn cuộn kéo đến như, nhấn chìm hoàn toàn khuôn mặt anh tuấn của hắn: “Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa. Được chết trong điện Chiêu Dương cũng không tệ. Ta mệt rồi, không muốn đi nữa. Nếu nàng còn sống, thì hãy sống cho thật tốt. Có thể ôm ta một cái không.………
Tử Vi đưa tay ra ôm lấy hắn, hắn cũng ôm nàng, lén đưa cho Tử Vi một cái lệnh bài: “Ở cửa sau, còn có người của ta…”
Hắn từ từ tuột khỏi bờ vai Tử Vi, máu trên mặt đất chảy ngoằn ngoèo. Khoảnh khắc đó, Tử Vi cảm thấy xung quanh yên tĩnh vô cùng, một tiếng động cũng không có.
Cung biến Lăng Hàn, Ninh vương Lê Kiệt chết trong điện Chiêu Dương.
Nam nhân mà Tuyết Yên ở kiếp trước dùng cả đời để yêu, đã chết đi như vậy.
Lê Hiền bị ba nam nhân vây ở giữa, đạo kiểm tương tàn, hắn cũng bị thương rồi. Chiếc áo choàng màu vàng ướt đẫm máu tươi.
Không ai nhìn thấy nỗi bị thương trong mắt Tử Vi. Ninh vương chết rồi, nàng rất đau đớn.
Nàng nhìn thấy thanh kiếm của Nhiếp Lăng Hàn quét về phía mặt Lê Hiên, thanh kiếm mỏng của Tiểu Thuyên Tử cực kỳ sắc bén, ánh sáng xanh lóe lên đâm vào Lê Hiến.
Thanh kiếm Thu Thủy trong tay Tử Vi bay lên bay xuống, chắn bên người Lê Hiền.
Ngoài đại điện có tiếng huyên náo, thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng b nổ bên trong, cuối cùng cũng cảm thấy bất an.
Có người đang nghĩ cách mở cửa.
Cổ Phàm nhanh chóng ra ngoài.
Tử Vi thấy Lê Hiện vẫn không thể thoát ra được, nàng lao về phía Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn thấy nàng, liên tục lùi về sau. Ngược lại Nhiếp Trạm lại xông lên.
“Tử Vi cô nương, đừng làm hỏng chuyện của Lăng Hàn.”
Thanh kiếm của ông ta vừa chuẩn xác vừa thâm độc.
Lối đánh không cần mạng này của Tử Vi là học từ Hạnh Nhĩ Đạt. Cuối cùng Hạnh Nhĩ Đạt cũng chết bởi cách đánh này.
Tử Vi dám đánh như thế trước mặt Nhiếp Lăng Hàn, bởi vì nàng biết Nhiếp Lăng Hàn sẽ không giết mình.
Nhưng, thanh kiếm của Nhiếp Trạm như muốn lấy mạng nàng. Tử Vi vốn không phải là đối thủ của ông ta, nếu không có Tiểu Tỉnh bảo vệ, nàng sớm đã bị giết rồi.
Lê Hiền cứ nhìn theo nàng, nhưng không thể đến bên nàng. Duệ vương và Hàn Chi Đào hộ tống Lê Hiên đi về phía cửa sau, Bạch Thiếu Đình, Dương Thạc và Trương Dương theo sau.
“Tử Vi, di mau!” Bach Thiếu Đình gọi một tiếng.
Tử Vi đưa lệnh bài trong tay mình vào tay Bạch Thiếu Đình, đẩy hắn ta ra ngoài và đóng cửa lại. Nàng lấy ra quả b nổ cuối cùng, đứng ở đó nhìn Nhiếp Lăng Hàn đang đi đến.
Tử Vi hiểu, Lê Hiên đưa nàng đi cùng không chạy được xa. Dẫu sao cũng cần người chặn hậu. Nàng bây giờ là gánh nặng của hắn.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn thấy quả b nổ trong tay nàng, cũng nhìn thấy nét mặt đã chuẩn bị nghênh đón cái chết của nàng.
Hắn không dừng lại, tiếp tục đi về phía nàng.
“Nhiếp Lăng Hàn, đứng lại!”
Nhiếp Lăng Hàn không dừng lại, Tử Vi áp chặt vào cửa sau.
Thanh kiếm Thu Thủy của nàng đang run rẩy chỉ vào Nhiếp Lăng Hàn. Bên tại truyền đến tiếng ù ù, trước mắt là lớp lớp khói lửa màu tím.
Bên cạnh, một nam nhân nhảy đến, đập vào vai Tử Vi, Thanh kiếm Thu Thủy trong tay Tử Vi rơi xuống đất.
Nhiếp Lăng Hàn bế nàng lên, Tử Vi nhìn bọn họ đẩy cửa sau đuổi theo ra ngoài. Nàng lo lắng như lửa đốt, nhưng lại không thể thoát khỏi Nhiếp Lăng Hàn, cuối cùng nàng cũng ngất đi.
Khi Tử Vi tỉnh lại, bốn bề yên lặng như chết, nàng hoảng loạn ngỡ mình vẫn đắm chìm trong giấc mơ, giấc mộng này thật dài thật dài, như thể nàng sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
Tử Vi liếm môi rồi nhìn xung quanh một lượt. Nơi này rất quen thuộc. Nàng nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Tiểu Tỉnh.
“Công chúa, người tỉnh rồi? “Đây là đâu, sao ta lại ngủ như thế? Hoàng thượng đã bãi triều chưa?”
Nàng hoảng sợ nhớ đến giấc mơ ban nãy, vội hỏi: “Tiểu Tỉnh, ta mơ thấy một giấc mơ rất khủng khiếp, mơ thấy, mơ thấy có người tạo phản rồi, Hoàng thượng bị thương rồi…” Nàng muốn nói đã mơ thấy sư huynh tạo phản rồi, nhưng cảm thấy không phù hợp, nên đổi thành có người tạo phản.
Tiểu Tỉnh cúi đầu: “Công chúa, không phải người nằm mơ đầu, bây giờ triều đình đúng là không còn là của Hoàng thượng của chúng ta nữa rồi…”
Không phải là nàng nằm mơ ư? Tất cả đều là sự thật?
Trái tim nàng bắt đầu đau nhói, ồ, hóa ra đó là sự thật.
Nàng nhớ ra rồi. Giày cũng không đi, xốc chăn lên nhảy xuống khỏi giường.
“Công chúa! Vết thương của người!” Tiểu Tỉnh hét lên.
“Hoàng thượng đâu? Hoàng thượng sao rồi?” Nàng nắm lấy cổ áo của
Tiểu Tỉnh.
Tiểu Tỉnh nói: “Hoàng thượng trọng thương, nhưng đã trốn thoát”
Chạy thoát rồi? Trái tim Tử Vi đau đớn, người kiêu ngạo như hắn lại phải chạy trốn khỏi hoàng cung như thế.
Tử Vi đi đến cửa sau, nhìn thấy sáu lính canh đang đứng ở cửa, không có người mà nàng quen biết.
Tử Vi: “Sư huynh ta… Nhiếp Lăng Hàn lên ngôi Hoàng đế rồi?”
“Vẫn chưa, ngày mai hắn đăng cơ.” Tiểu Tỉnh nói.
Tử Vi: “Ngày mai? Ta hôn mê mấy ngày rồi?”
Tiểu Tỉnh: “Hai ngày.”
Tử Vi: “Đây là đâu?”
Tiểu Tỉnh: “Cung Vong Ưu. Cung Thấu Phương từng xảy ra ẩu đả, không thể sống được nữa. Cung Vong Ưu vốn đã được tu sửa xong từ lâu. Thợ làm ở đó đều là người của Nhiếp nguyên soái, công chúa, Tiểu Thuyền Tử vốn không phải là thái giám. Hắn là thư đồng trước đây của Nhiếp nguyên soái…”
Tiểu Thuyên Tử ngăn nàng lại khi nàng chuẩn bị nổ b. Tiểu Thuyên Tử vốn muốn giết Lê Hiên, nàng cản lại, Ninh vương đỡ thay nàng. Tiểu Thuyên Tử giết chết Ninh vương.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!