Chương 251
Nháy mắt đã qua mười mấy ngày, vết thương ở ngực Tử Vi dần dần khép lại. Mỗi ngày có người chuyên đưa đồ ăn tới, đều là món Tử Vi thích ăn.
Nhiếp Lăng Hàn mãi không đến gặp Tử Vi. Tử Vi hiểu, hắn còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với nàng như thế nào.
Tử Vi dần dần chấp nhận phản ứng của những quan viên kia, tính cách con người vốn như thế mà.
Trước bước ngoặt sinh tử, lòng hoảng sợ của mọi người về cái chết cuối cùng cũng chiến thắng lương tâm của bọn họ, có cơ hội sống, không có mấy người lựa chọn cái chết.
Khi tuyệt vọng Tử Vi thường xuyên ngẩng đầu lên nhìn khoảng không hư vô, dường như mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt khác, đôi mắt từ đó vĩnh viễn chìm vào biển băng kia lắng lặng nhìn nàng, cởi bỏ đi vẻ vui cười không bị trói buộc, lạnh lẽo mỉa mai trước kia, chỉ còn lại một mảnh nhìn thấu bình thản, nói từng lần một:
Tiếp tục sống…
Ta biết.
Tử Vi hơi nhếch khỏe miệng, nhẹ nhàng cười với khoảng không hư vô, khẽ nói: “Ta là Tử Vi, da mặt dày như vậy, sao có thể dễ dàng chết chứ?”
Trong cung đề phòng nghiêm ngặt. Buổi tối hôm qua, Tử Vi nghe thấy có tiếng người hỗ bắt thích khách, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người và bó đuốc, có điều rất nhanh đã yên tĩnh lại.
Là người của Lê Hiến sao? Hắn có khỏe không? Hẳn sẽ trở về chú?
Xung quanh Vong Ưu cung lại có thêm thị vệ bốn phía đều đứng đầy người.
Mỗi ngày Tử Vi đều ngồi trong nhà cây nhìn bên ngoài, nhìn mây lững lờ trôi.
Một ngày nọ, dường như nàng nghe thấy tiếng Lập Hạ. Ngay ở phía ngoài Vong Ưu cung, nàng lập tức leo lên nhà cây, quả thật nhìn thấy Lập Hạ từ cửa sổ nhà cây.
Nàng ấy bị hai người cản ở đó, Lập Hạ tay đấm chân đá, với công phu của nàng ấy cũng không dễ bị bắt lại.
Tử Vi nhìn thấy hai người từ phía sau đi tới, Lương Hồng Tụ và Trần Siêu
Trần Siêu đứng ở đó không cử động, Lương Hồng Tụ đá mấy cái đã đánh ngã Lập Hạ xuống đất, Trần Siêu ngăn Lương Hồng Tụ lại, có người tới đưa Lập Hạ ra ngoài.
Tử Vi lập tức nhảy xuống khỏi nhà cây rồi chạy ra ngoài, nhưng bị ngăn lại.
“Thả ta ra ngoài! Ta imuốn gặp Nhiếp Lăng Ham! Thả ta ra ngoài!”
Mặc cho nàng liều mạng đập cửa, thị vệ giống như kẻ điếc, cửa vẫn đóng chặt.
Nhiếp Lăng Hàn không cho nàng gặp ai cả là muốn làm gì? Cố ý bỏ mặc nàng sao? Khiến cho nàng tức giận không có chỗ giải tỏa? Khiến cho nàng suy sụp?
Tử Vi cười lạnh. Nhiếp Lăng Hàn rất lợi hại, nhưng hắn quá coi thường nàng rồi.
Vào giữa trưa, đột nhiên có hai cung nữ đi vào: “Công chúa, mời thu dọn một chút, phải chuyển đến nơi khác ạ”
Tiểu Tỉnh hỏi: “Muốn công chúa của chúng ta chuyển đi đâu?”
Cung nữ áo xanh nói: “Đến rồi sẽ biết, mời thu dọn một chút a
Tử Vi nói: “Tại sao phải rời khỏi nơi này? Muốn bắt ta đi đầu? Đại lao sao?”
Cung nữ không nói lời nào, yên lặng đi ra cửa đợi nàng.
Tiểu Tỉnh nhìn Tử Vi, Tử Vi nghĩ, cũng tốt, nàng xem hắn muốn làm gì. Bây giờ nàng cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể chờ đợi.
Tiểu Tỉnh thu dọn đồ vật mấy ngày nay của bọn họ. Tử Vi đi theo mấy nha đầu này ra ngoài.
Rất lâu không ra khỏi cửa cung, gió bên ngoài lạnh thấu xương, sắp sang năm mới, trong hậu cung lại vô cùng yên tĩnh.
Tử Vi hỏi tiểu cung nữ phía trước: “Tiểu Quý Tử trước kia hầu hạ Hoàng thượng đi đâu rồi?”
“Nô tỳ không biết, nô tỳ chưa từng gặp.” Cung nữ thành thật trả lời.
“Vậy Lưu Tô và Thanh Diên trong Lâm Hoa điện của Hoàng thượng đâu?” Tử Vi lại hỏi.
“Nô tỳ cũng không biết.”
Tử Vi thấy nàng ta không muốn nói gì thì không hỏi nàng ta nữa.
Đi qua Cổ Hoa hiện, ở phía sau Dưỡng Sinh điện, bên cạnh Ngự hoa viên, Tử Vi nhìn thấy ở đó mới chuyển đến trồng rất nhiều cây cao lớn, cây bạch quả, cây phượng hoàng, cây đinh hương.
Mùa đông, cây mới chuyển đến trụi lủi, trên cành cây bọc màn cỏ. Giống từng đoạn cọc dựng ở đó.
Thì ra nơi đó có cung điện, vẫn luôn không có người ở, trong sân có một cây nhãn lồng cao lớn.
Cung nữ dẫn Tử Vi đi qua, Tử Vi đi tới cửa, nhìn thấy phía trên viết ba chữ to Mặc Hương cung.
Tử Vi đi vào, sân rất lớn, Tử Vi cảm thấy giống như đã từng quen biết khung cảnh nơi này, càng đi càng cảm thấy quen thuộc, nhìn thấy bàn đu dây bên trong, nàng nhìn ra, bố trí nơi này giống hệt mảnh sân ở núi Mặc của nàng.
Lại đi vào trong, màn lụa màu xanh nước, đồ dùng trong nhà bằng gỗ, trong bình hoa làm bằng ống trúc cắm một ngọn cỏ lau, màn cửa trắng in hình cây nhỏ màu xanh, ghế đẩu gỗ, ghế gỗ, bức tranh vỏ cây, cây rong…
Tử Vi có cảm giác rối loạn, dường như trở lại gian phòng ở núi Mặc.
Trong lò huân hương có mùi thơm hoa quế nhàn nhạt.
Nơi này bố trí giống hệt gian phòng của nàng ở núi Mặc.
Thậm chí mấy quả thông đặt trên bàn trà kia cũng giống. Trong phòng còn có một cái võng, bây giờ treo ở đó, bị gió thổi đung đưa.
Tử Vi đột nhiên hiểu, nàng sững sờ đứng ở cửa ra vào, không hề đi vào trong.
Nàng quay người nói với cung nữ kia: “Người đi nói với Nhiếp Lăng Hàn, đồ vật bắt chước không có sức sống, giống như ăn trộm vậy, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười.”
Nàng quay người đi ra ngoài, cung nữ ngăn nàng lại: “Công chúa, Hoàng thượng bảo công chúa chuyển đến ở Mặc
Hương cung.”
Tử Vi đưa tay đẩy nàng ta ra: “Ta chỉ thích ở Vong Ưu cung.”
Nàng bước thoăn thoắt về phía trước.
Có thị vệ muốn ngăn cản Tử Vi, Tiểu Tỉnh ngăn phía trước Tử Vi, Tử Vi đẩy Tiểu Tỉnh ra sau lưng: “Ngươi không cần quản, cũng đừng ra tay!”
Tử Vi biết những thị vệ kia đều là người mới, Tiểu Tỉnh là cung nữ, bọn họ sẽ không nương tay.
Tử Vi rút Thu Thủy kiếm bên hông ra: “Ai dám ngăn cản ta!”
Thị vệ vây quanh.
“Dừng tay!”
Tử Vi nghe thấy một tiếng quát to, một đám người từ bên ngoài lao vào.
Đứng trên cùng là Tiểu Thuyền Tử và Trương Sơn, tiếng kêu vừa rồi là của Tiểu Thuyền Tử.
Mấy nội thị và cung nữ đi theo đằng sau.
Vị ở giữa chính là Nhiếp Lăng Hàn hơn mười ngày không gặp.
Hằn mặc áo choàng lông cáo màu xám bạc, thấp thoáng lộ ra áo choàng vàng rực bên trong, mũ trùm đầu đội hờ, áo trắng tung bay, ngọc thụ lâm phong, mắt như hồ nước sâu thẳm lạnh lẽo, môi đỏ thắm giống như tô son.
Xuất sắc hơn người, khối ngô xuất chúng,
Ánh mặt trời buổi chiều rơi trên người mọi người, dường như xuyên qua thời gian đằng đẳng, tỏa ra trong khoảnh khắc lợi đãng này.
Hắn nhìn Tử Vi chằm chăm, dường như cũng hơi sững sở, Tử Vi gầy đi, sắc mặt không tươi tần, trong mắt cũng không sáng rạng rỡ.
Nàng cũng nhìn hắn, trong nháy mắt bốn mắt chạm nhau, năm tháng như nước chảy trôi ngược lại, năm xưa như nước, vận mệnh vô thường, hai người không nói gì, vậy mà không ai biết nên nói gì.
Nhiếp Lăng Hàn vung tay lên, mọi người lui ra.
Tiểu Tỉnh liếc nhìn Tử Vi, Tử Vi gật đầu. Tiểu Tỉnh cũng lui ra ngoài cửa.
“Tử Vi, muội không thích nơi này sao? Muội vẫn luôn nhớ cuộc sống ở núi Mặc, ta còn tưởng rằng muội sẽ thích.” Giọng hắn vẫn dịu dàng như trước.
Tử Vi cười cười: “Thế sự vô thường, lòng người thay đổi. Trước kia thích, bây giờ chưa chắc đã thích.”
Không ai nói gì.
Tử Vi cho rằng khi gặp hắn nàng sẽ phẫn nộ chất vấn hắn, mắng chửi hắn. Thế nhưng đều không có.
Cuộc chiến hoàng vị thuộc về thiên hạ, bọn họ đều mưu tính chuyện lớn, chỉ có thành công và thất bại, không liên quan đến đúng sai.
“Bây giờ ta nên xưng hô với người như thế nào? Ngươi họ Lê, tên là gì? Cũng thay đổi rồi sao?” Tử Vi thản nhiên hỏi.
“Muội gọi ta là sư huynh không được sao?” Ngữ khí của hắn như đang khẩn cầu.
Tử Vi cười khẽ: “Ngươi vốn không phải là sự huynh của ta.”
“Tử Vi, đừng như vậy. Muội gọi ta là sư huynh hoặc là Lăng Hàn đều được.”
“Chẳng phải nên gọi người là Lê Lăng Hàn sao?”
“Tử Vi.” Hắn đi lên trước.
“Ngươi dừng lại, đừng nhúc nhích.” Tử Vi lui lại hai bước.
“Chàng ấy còn sống không?” Cuối cùng Tử Vi cũng dám hỏi câu hỏi này.
“Ta sẽ không để cho hắn còn sống.” Giọng nói hắn dịu dàng lại tàn nhẫn.
Tử Vi liếc hắn một cái, lời nói của Nhiếp Lăng Hàn chứng tỏ Lê Hiến còn sống.
“Tử Vi, bây giờ muội chỉ là Tử Vĩ, công chúa Bắc Di, không còn là bất cứ ai cả. Đứng nghĩ đến người kia nữa, hắn không xứng! Huống chi, hắn đã có Tuyết Yên. Người muội phải gả cũng là ta. Muội hiểu chưa?”