Chương 276
Nhưng bất kể thế nào, Tử Vi cũng có thể ngủ một đêm yên ổn.
Không biết tiếng sáo trúc loáng thoáng truyền đến từ trong cung nào, từ khi Tử Vi rời khỏi hoàng cung Vân thành, đã lâu rồi không nghe thấy âm thanh nào.
Mười lăm tháng tám qua đi, Nhiếp Lăng Hàn mãi không được ngủ yên.
Khi ám vệ hắn phải đi trở về nói kế hoạch thất bại, hắn liền hiểu rõ, hắn và Tư Mã Huy nhất định phải có kết cục.
Trong Cổ Hoa hiện không châm đèn, trong bóng tối, Dương Thanh lẳng lặng đứng ngoài cửa.
Một bóng dáng thon dài ngồi yên trong bóng tối, hắn đã ngồi một mình ở đó hai canh giờ. Ánh đèn ngoài sân chiếu qua cửa sổ để lại tầng sáng loang lổ.
Trên bàn nhỏ bên cạnh, chén nửa nghiêng, rượu chảy bốn phía.
Trước giờ hẳn không vui uống rượu, thế nhưng bây giờ, hắn một mình rót rượu. Không có món ngon, không có người yêu, không có sáo trúc, không có tri âm.
Hắn lớn đến ngần này mà chưa từng say, bây giờ một mình uống hai vò mà vẫn chưa say.
Đúng vậy, hắn chưa từng say, hắn luôn tỉnh táo như thế, tính đến nỗi thấy mình chìm đắm và luân hãm. Ở trong bóng tối, hắn có thể nhìn thấy cung nữ và nội thị đi lại bên ngoài, thậm chí là khuôn mặt âu lo của Dương Thanh.
Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước, ở ngọn núi đằng sau núi Lục Hợp, sư phụ phạt hắn vì hắn ham chơi mà treo ngược hắn trên cây. Trời rất tối, muỗi bay xung quanh, hắn sợ hãi, sau đó Tư Mã Huy tới, hắn ta không nói câu nào, chỉ ở bên cạnh hắn.
Nhìn thấy sư huynh ở đây, hắn lập tức an tâm. Thật ra hắn ta cũng chỉ lớn hơn hẳn một tuổi.
Khi đó hắn cho rằng mình sẽ mãi ở bên sư huynh.
Thời gian thoắt cái đã trôi qua, năm tháng như bàn tay vô tình, che đi hồi ức và lời thề lúc trước của bọn họ dễ như trở bàn tay.
Trưởng thành rồi, thì ra có dục vọng và nhu cầu như vậy. Chuyện cảm thấy rất vui khi đó, trưởng thành rồi lại không cần nữa.
Tư Mã Huy nhanh trí hơn hắn, hắn ta bị ám sát ở Đại Hưng nhưng không nhờ hắn giúp đỡ, chắc hẳn hắn ta đã nhận ra người muốn giết hắn ta là ai.
Vốn nghĩ Tư Mã Huy chết rồi, hắn sẽ phải người đi nước Nam Chiêu xử lý hậu sự cho hắn, giúp đỡ công việc thường ngày của nước Nam Chiêu.
Nếu như Tư Mã Huy không chết, nếu như hắn ta trở lại nước Nam Chiêu, hắn phải làm sao với hắn ta đây? Nhiếp Lăng Hàn chưa nghĩ ra, có điều cảm thấy không thể cho hắn ta bất cứ cơ hội để thở và chuẩn bị nào.
Nhiếp Lăng Hàn hiểu rõ Tư Mã Huy.
Sau khi hắn ám sát Tư Mã Huy thất bại đã lập tức bí mật phát binh đến nước Nam Chiêu. Dự tính mười ngày sau đại quân sẽ đến.
Đối với nội bộ của nước Nam Chiêu, hắn đã tìm con trai của tiểu thúc thúc Tư Mã Huy là Tư Mã Dung, hứa cho hắn ta điều kiện hậu hĩnh.
Nhiếp Lăng Hàn cầm chén rượu lên, chất rượu cay nồng chảy xuống nơi cổ hắn. Hắn rất muốn thử tư vị uống say là gì.
Tử Vi vẫn không có tin tức, lần này nàng sự thật muốn rời khỏi hắn, hắn đã xem thường nàng rồi. Nửa năm nay hắn vận dụng tất cả sức mạnh cũng không tìm được Tử Vi.
Đám đại thần thi nhau dâng tấu yêu cầu lập hậu cho hậu cung, hắn đều từ chối. Chuyện này, hắn muốn nghe theo trái tim.
Rượu mạnh chảy vào trong bụng, hắn không say, mặt lại đỏ lên. Khuôn mặt tuấn tú gầy gò, đáy mắt như có sương mù dày đặc.
Lúc này, hắn không cần bất cứ ai ở bên, bởi vì đây là thời điểm hắn mềm yếu nhất. Có được hoàng vị là đã tới gần thành công của hắn một bước dài, hắn biết, con đường sau này sẽ càng gian khổ hơn.
“Sư phụ!” Nhiếp Lăng Hàn mời một chén với khoảng không: “Người lừa con, người không nói cho con, vì cái gọi là thành công sẽ phải mất đi nhiều như vậy. Hơn nữa chỉ có thể đi lên, không còn đường lui nữa!”
“Sư phụ, vì sao con có được cả thiên hạ cũng không có được trái tim nàng? Còn nữa sư huynh, người đã nói, sư huynh chỉ là quân cờ, thế nhưng vì sao, nhổ một con cờ, con lại đau lòng đến thế?”
Nhiếp Lăng Hàn uống cạn chén rượu, vẫn không say chút nào.
Hắn đứng lên, đi ra khỏi Cổ Hoa hiên, cơn gió đối diện thổi đến, đáy lòng dâng lên hơi nóng, Dương Thanh lập tức khoác áo choàng vàng tối lên người Nhiếp Lăng Hàn.
“Đêm nay Hoàng thượng đi cung của vị nương nương nào nghỉ ngơi?” Dương Thanh hỏi.
“Về Dưỡng Sinh điện.”
Bước đi của hắn vững vàng như vậy, không có một chút do dự. Bọn họ đã đều là quân cờ, mình cần gì đau buồn, bất kỳ chuyện gì cũng phải trả giá đắt.
Đương nhiên, hắn cũng phải trả giá, cái giá của hắn có lẽ là cô độc cả đời, phải vĩnh viễn mất đi nữ tử duy nhất hắn yêu.
Cảm giác đau lòng dần lan tràn, hắn lặng lẽ đè nén tất cả, nhanh chân đi đến Dưỡng Sinh điện.
Ở chỗ cao không tránh khỏi rét vì lạnh, chắc chính là cảm giác này. Hắn yên lặng nghĩ.
Tử Vi ở Y Lan điện hai ngày mới nhìn thấy Tư Mã Huy.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hốc mắt hõm sâu, rõ ràng là kết quả của việc mệt nhọc quá. Thật ra vết thương của hắn chưa lành hẳn.
Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh bưng thuốc cho hắn: “Biết người bận bịu mấy ngày nay, bọn ta cũng không biết quy củ trong cung của ngươi, chuẩn bị thuốc cho người rồi nhưng không đưa qua.”
Tư Mã Huy nói: “Y Lan điện rất gần Thanh Tùng điện bản vương ở, cô có việc gì có thể trực tiếp đi tìm bản vương. Cô cũng không cần gặp những phi tần trong vương cung, càng không cần hành lễ với bọn họ. Cô là khách quý của bản vương, cô nói cô muốn yên tĩnh, ta chỉ sắp xếp hai cung nữ và hai thị vệ, có việc gì có thể trực tiếp tìm bọn họ.”
Tư Mã Huy thu xếp cho Tử Vi ở Y Lan điện, không nói cho bất cứ ai về thân phận của các nàng, hắn không nói cũng không ai dám hỏi.
Trong cung chỉ đồn vương thượng mang về một nữ nhân, còn có một đứa bé còn nằm trong tã. Vương thượng để bọn họ ở Y Lan điện, lại không có bất kỳ danh phận gì.
Trong cung có quá nhiều người không danh không phận, có điều bởi vì nữ nhân này có một đứa bé nên khiến mọi người suy nghĩ sâu xa.
Mọi người đều đoán đây là nữ nhân và đứa con ở bên ngoài của vương thượng. Sau khi Tư Mã Huy trở về đã thăm dò được Nhiếp Lăng Hàn bí mật phái mười vạn binh mai phục ở núi Thương Vân cách năm mươi dặm phía bắc nước Nam Chiêu. Hai ngày nay hắn tìm tâm phúc, bày binh bố trận trắng đêm.
Vào ban ngày, trên triều đình, hắn và đại thần chuyện trò vui vẻ, tâm sự hài hòa với Tư Mã Dung, làm như không biết đại quân đã tiếp cận. Ban đêm, hắn gần như trắng đêm không ngủ, nhìn chằm chằm chiến trường phía trước. Trận chiến này, hắn nhất định phải thắng.
Ngày nào Tử Vi cũng để bọn nha đầu đưa canh thuốc cho Tư Mã Huy.
Một nước Nam Chiêu của hắn làm sao mới có thể đối phó được Đại Hưng hùng mạnh như thế?
Nhưng trận chiến núi Thường Vân, Nhiếp Lăng Hàn cũng không được lời, dù sao nơi này cũng là lãnh địa của nước Nam Chiêu. Hơn nữa Tư Mã Huy am hiểu bày trận, am hiểu du kích, hắn dùng năm vạn binh lực chia tách mười vạn đại quân của Đại Hưng.
Người dẫn binh lần này chính là Chu Khải. Nhiếp Lăng Hàn không phải đại nguyên soái hắn vừa ý – Nam Cung Mục.
Mười vạn đại quân trú đóng ở núi Thường Vân, vào không được mà lui cũng không xong, bọn họ bất động, quân đội Nam Chiêu cũng bất động. Chỉ cần bọn họ có hành động, quân kỵ binh của Nam Chiêu sẽ lập tức xông lên tấn công đội ngũ của bọn họ.
Hai tháng sau, quân Đại Hưng đội vốn có mười vạn người chỉ còn lại sáu vạn người, vẫn đóng ở núi Thường Vân.
Khi Lê Tử Kình được ba tháng, Tử Vi tìm nhũ mẫu cho thằng bé cho bú. Nàng không cho thằng bé bú nữa, giao Lê Tử Kình cho Tiểu Tỉnh và nhũ mẫu A Phượng, một mình trở về núi Mặc.
Khoảng thời gian trước bởi vì mang thai, nàng sợ làm đứa bé trong bụng bị thương nên không dám làm gì, hơn nữa trước kia nàng luôn cho rằng những chuyện đó không phải chuyện của nàng, như thể rất xa lạ với nàng, hơn nữa đều là người nàng quan tâm, nàng không muốn tổn thương bất cứ ai.
Về sau nàng phát hiện, bất kể nàng bằng lòng hay không, sẽ không có ai quan tâm suy nghĩ của nàng. Rất nhiều chuyện nàng không tránh được. Những người tổn thương nàng sâu nhất thường là người nàng coi như người thân.
Bây giờ, nàng đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Có một số khoản nợ cần thanh toán, có những thứ mất đi cần cướp lại.
Nàng không muốn quan tâm những kẻ không quan tâm mình nữa.
Mỗi lần nghĩ đến Lê Hiên, nàng đều đau lòng đến nỗi không thể thở nổi.
Nàng tìm được tiểu cữu cữu Trần Vũ và biểu ca Trần Hách Nhiên.
Đêm hôm ấy là sinh nhật của đại cữu Trần Văn. Từng đốm pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm, muôn hồng nghìn tía, nháy mắt trang trí màn đêm vô cùng đẹp đẽ.
Núi Mặc đèn đuốc sáng trưng suốt cả đêm, sau nửa đêm, trong không khí tràn ngập mùi đinh hương thoang thoảng, vô số con rắn dài hơn một mét bò vào phòng ngủ của Trần Văn. Trần Văn chết vô cùng lặng lẽ.
Hơn năm trăm người của dòng Trần Văn bị cắt cổ trong mơ. Cả núi Mặc tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Hôm sau, tiểu cữu cữu Trần Vũ trông coi núi Mặc lần nữa. Bây giờ Tử Vi làm những chuyện này không hề nương tay chút nào. Những người quen thuộc này đã giết chết người yêu nàng, bức tử ông ngoại của nàng.
Núi Mặc vốn có người của Trần Vũ, giết dòng của Trần Văn, những người còn lại ai muốn giết người một nhà.
Tử Vi giúp tiểu cữu cữu giành lại núi Mặc, điều chỉnh lại phòng thủ của núi Mặc.
Nàng biết Nhiếp Lăng Hàn sẽ không buông tay, đặc biệt rất nhanh thôi, hắn sẽ Tử Vi giúp đỡ tiểu cữu cữu giành lại núi Mặc, hắn sẽ không buông tay.
Lần này Tử Vi về núi Mặc là để lấy lại Mặc lệnh.
Bây giờ nàng đã không còn là nữ nhân suốt ngày trốn sau lưng Lê Hiên tơ tưởng đến tình yêu.
Đã không còn ai che gió che mưa cho nàng nữa, Tư Mã Huy cũng chỉ là chỗ dựa tạm thời của nàng mà thôi, nàng không muốn dựa vào ai nữa.
Vì con trai, vì Lê Hiền. Chuyện nàng có thể làm bây giờ là đối đầu với thế giới, lựa chọn con đường khó khăn nhất.
Mặc lệnh là đồ cưới ông ngoại cho nàng, nàng từng muốn trả lại cho ông ngoại, khi đó, nàng không cho rằng mình sẽ cần Mặc lệnh.
Nàng và biểu ca Trần Hách Nhiên hướng dẫn mọi người làm rất nhiều đạn nổ, chôn ở tất cả cửa vào của núi Mặc, nàng tự mình làm đủ mọi loại bẫy ở những nơi có thể đặt chân đến ở núi Mặc và núi Tử Vi.
Nàng chôn mũi tên quỷ ở hai bên đường lên núi, còn gọi là chống sắt, tục xưng “Quỷ Kiến Sầu”, thể tích nhỏ, vô cùng bí mật, sau khi bối kịch độc lên chôn vào bụi cỏ, dưới bùn đất, một khi quân địch, chiến mã bị đâm trúng, không chết cũng tàn phế, cực kỳ độc ác.
Trên núi có thêm rất nhiều máy ném đá, chĩa thẳng vào đường dưới núi, bao trọn từng nơi dưới núi. Hơn nữa đồ ném biến thành đạn nổ và thuốc nổ, thậm chí còn có chất độc.
Lúc này, nàng đặt mình vào thợ săn. Núi Mặc dễ thủ khó công, núi Mặc lại ngay gần kề núi Thanh Long uốn lượn, Tử Vi đã coi núi Thanh Long thành đường lui của bọn họ. Bọn họ quen thuộc địa hình, Nhiếp Lăng Hàn muốn công phá núi Mặc sẽ không hề dễ.
Đã chiếm lại được núi Mặc, nàng không muốn mất nó nữa.
Tử Vi ở núi Mặc hơn mười ngày, nhưng Nhiếp Lăng Hàn không phải đại quân đến núi Mặc. Thậm chí Trần Siêu cũng không có động tĩnh.
Tử Vi không tin, động tĩnh của núi Mặc lớn như vậy, Nhiếp Lăng Hàn lại không hề có phản ứng.
Thám tử phải đi trở về báo, Nhiếp Lăng Hàn đã phải người bày từng tầng cửa ải xung quanh đường lên núi Mặc.
Nửa tháng sau, một mình Tử Vi mang theo Mặc lệnh xuống núi, nàng muốn đi đến phân bộ các nơi.
Tử Vi giả làm sơn dân, ôm túi đặc sản trong núi, dịch dung. Tử Vi đi đường lớn.
Nàng rất rõ, Nhiếp Lăng Hàn không tấn công lên núi là vì chờ nàng dưới chân núi, nếu như nàng đi đường nhỏ sẽ càng dễ bị phát hiện hơn.
Phía trước có hai bà lão cầm giỏ, Tử Vi cố ý nói chuyện với bọn họ, hỏi thăm giá gà rừng.
“Bà bà, gà rừng này của ta chưa được xử lý, chắc không bán được giá đầu.” Tử Vi nói.
Bà lão mặt đầy tàn nhang nói: “Chưa xử lý còn tốt hơn đấy, có thể nhìn được chất lượng, yên tâm, cô đi theo bọn ta đi, đảm bảo bán được giá tốt!”
Cười cười nói nói, nàng thuận lợi qua cửa thứ nhất.
Phía trước là giao lộ, Tử Vi phát hiện nơi đó rất nhiều binh sĩ đóng quân. Nàng phát hiện ra Cổ Phàm trong đám người.
Bây giờ nàng mặc nhiều y phục, lại dịch dung, làn da hơi đen, đầu tóc rối bù, những người không biết nàng rất khó nhận ra nàng, bởi vì nàng không hề giống với tranh vẽ.
Thế nhưng Cổ Phàm đứng đó, khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, kiểu gì cũng sẽ có mạnh mối.
Tử Vi cố gắng không nhìn Cổ Phàm, nàng đi theo sau lưng hai bà cụ đó, cúi đầu ôm chặt nấm trong túi.
Thị vệ đã cho đi, Cổ Phàm đột nhiên gọi nàng lại: “Người đằng sau đứng lại!”
Tử Vi đi sau cùng, nàng vờ như không nghe thấy, vẫn đi tiếp.
Cổ Phàm đã nhanh chân đi tới, giữ chặt nàng: “Ngươi, đứng lại.”
Tử Vi dừng lại: “Quan gia, chuyện gì vậy?” Nàng tỏ ra rất sợ hãi, hơi run lên.
“Sao vậy?” Một người đứng lên dưới cây dù màu lam phía trước.
Tử Vi lập tức nhận ra chất giọng quen thuộc đó, chính là Nhiếp Lăng Hàn.
Thì ra hắn đích thân đến.
Tử Vi đứng quay lưng về phía hắn, lặng lẽ nhìn xung quanh, phía trước có một con ngựa, có thể cướp được, đẳng xa còn có một cửa ải. Bên cạnh có một quán trà đơn sơ, ba bốn người đang ngồi uống trà.
Vũ khí của Tử Vi lần này chỉ có độc dược. Tay nàng lặng lẽ thò vào túi.
Cổ Phàm nói với Nhiếp Lăng Hàn: “Chủ tử, làn da nữ nhân này ngăm đen, không có gì lạ, nhưng vừa rồi ti chức thấy tay nàng ta lại vô cùng trắng nõn, không giống người lao động trong núi.”
Trong lòng Tử Vi thầm hối hận vì sự chủ quan của mình. Đúng là tay nàng không ngụy trang, trắng trắng mềm mềm.
Tử Vi khàn khàn nói: “Quan gia, lúc dân phụ làm việc luôn đeo đồ bảo hộ, cho nên mới trắng vậy.”
Tử Vị thấy Nhiếp Lăng Hàn chậm rãi đi tới. Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đó đột nhiên có ý cười. Hắn đã nhận ra nàng, nụ cười này như mèo thấy chuột, trêu chọc, đùa cợt.
Trong mắt hắn, Tử Vi luôn không chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Nàng không chút do dự vung thuốc mê trong túi vào bọn họ. Nhìn thấy mấy người lính đã ngất xỉu, Nhiếp Lăng Hàn và Cổ Phàm lại không bị ảnh hưởng.
Bọn họ nín thở, đi lên muốn bắt Tử Vi, Tử Vi đã cướp lấy con ngựa trước mặt, trở mình lên ngựa, chạy về phía trước.
“Tử Vi! Không được chạy, ta sẽ không hại nàng đâu!” Nhiếp Lăng Hàn hét to.
Tử Vi càng chạy nhanh hơn.
Nhiếp Lăng Hàn trầm giọng ra lệnh: “Dùng bồ câu đưa tin gửi dung mạo bây giờ của nàng đến các nơi, để các cửa ải kiểm tra cẩn thận, nhất định phải tóm được nàng, không được làm nàng bị thương!”
“Rõ!” Thị vệ bên cạnh lập tức đi truyền tin. Nhiếp Lăng Hàn và Cổ Phàm đã lên ngựa đuổi đi theo.
Trái tim Nhiếp Lăng Hàn đập điên cuồng.