Chương 305
Những kiếp trước kiếp này đã qua của nàng cùng Lê Hiên, những ngược luyến, những nhu tình, những phấn đấu quên mình, như trồi từ mặt nước lên.
Tử Vi nhịn không được, nắm lây Tử Vi lệnh trước ngực.
Tử Vi si cuồng vì yêu đã không còn.
Từ khi nào không còn? Tứ VI thở dài trong lòng.
Trong lòng có chuyện xưa, đáy mắt có tang thương, trên vai có gánh nặng, trên lưng có trách nhiệm. Những chuyện như hoa đó, năm tháng đã không còn.
Như đời hoa. Hoa nở, hoa rụng, kết quả, suy tàn. Không có tình yêu nam nữ làm người như sống như chết, người sẽ không trưởng thành. Không có vui sướng cùng khô sở, người sẽ không thành thục.
Vì thế, rơi vào thế gian phức tạp kia, phải tìm kiếm ý nghĩa tồn tại.
Hoặc là nói, tồn tại vốn không có ý nghĩa, ngươi cho rằng nó cái gì, nó chính là cái đó, nhân sinh của ngươi chính là nó.
Tử Vi cảm khái vạn ngản, nội tâm dân dần bình tĩnh. Nếu, nàng thấy Lê Hiên, mà không mang cho hắn bắt cứ cái gì tốt đẹp, nàng cần øì phải thấy hắn.
Nếu, hắn đã đến Đại Hưng mà cũng không đi tìm nàng, nàng cũng sẽ không giống trước kia quấn lấy hắn.
Tình yêu của nàng vô dụng, là gánh nặng, cũng là sỉ nhục. Khi người yêu cần nàng nhất, nàng cái gì cũng không giúp được. Này không phải điều Tử Vi muốn.
Từ trước tới nay, Tử Vi chỉ là phi tử của Lê Hiên, hoặc là người yêu. Lúc ấy, Lê Hiên là quân vương nàng ngước nhìn, nàng dốc hết toàn lực chính là muốn có được tình yêu của Lê Hiên, nàng chưa bao giờ nghĩ tới hắn có cần nàng không. Mãi đến khi Duệ Vương vô tình mà nói cho nàng, nàng yêu không đáng một đồng.
Nàng tìm khắp thiên sơn vạn thúy, tìm được hắn, lại bị nói rằng, nàng yêu sẽ hại hắn.
Yêu phải được người yêu tôn trọng, hai người đều yêu cầu như thế, nữ nhân lại càng tham vọng. Nếu không muốn làm một gốc cây tầm gửi, vậy phải làm một thân cây. Một thân cây thuộc về chính mình, không cần dựa vào người khác sinh tồn, không cần hấp thu chất dinh dưỡng của người khác. Chỉ vì chính mình tổn tại.
Tử Vi rốt cuộc không đây cánh cửa kia Ta.
Tử Vi đợi nửa canh giờ, Tương Thao mang theo Trịnh đà chủ vội vàng đến.
“Nha đầu, quả thật là ngươi. Hiện tại Cam Châu nơi nơi là thám tử của Nhiếp Lăng Hàn, ngươi còn dám lại đây?”
Tử Vi nói: “Trịnh thúc, hiện tại mọi người đều rất nguy hiểm. Nhiếp Lăng Hàn sẽ không thực sự tin tưởng chúng ta, cũng sẽ không giữ lại mọi người.”
Trịnh đà chủ nói: “Ta đã nhận được mệnh lệnh, ra lệnh cho nhóm ta đi tân công Nam Chiêu quốc!”
Tử Vị nhíu mày: “Nam Chiêu ở cực nam Bắc Hoang, vì sao để các người lặn lội đường xa đi tắn công Nam Chiêu? Có lẽ, các người còn chưa tới Nam Chiêu quốc, trên đường sẽ bị bọn họ hại.”
Trịnh đà chủ gật đầu: “Phải, ta cũng biết bọn họ không có ý tốt. Có lẽ, chúng ta đã bại lộ. Hắn muốn từng chút từng chút diệt chúng ta.”
Tương Thao nói: “Nếu bại lộ, không cần phải đi chịu chết.”
Trịnh đà chủ ảm đạm: “Thiên hạ to lớn, nào có chỗ cho chúng ta dung thân?
Hiện tại toàn bộ Bắc Hoang đại lục đều là của Nhiếp Lăng Hàn. Hắn là người âm hiểm, lại là chủ nhân đại lục này.”
Tương Thao nhìn Tử VI, “Công chúa, mang bọn họ đi theo ta. Vương thượng nói, nơi đó công chúa nhất định sẽ thích.”
Tương Thao đôi mắt rất nhỏ, hiện giờ mặt rất tròn, vẻ mặt hiền hậu mà nhìn nàng.
Tử Vi gật đầu: “Được. Ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Trịnh thúc, nếu Trần Siêu hạ lệnh muốn các ngươi đi Nam Chiêu quốc, có thể đi. Có một chỗ cách nơi này không xa, gia quyến mọi người cùng người già yếu bệnh tật rời khỏi Cam Châu, đi theo hắn đi. Nếu mọi nBười có thể thuận lợi tới Nam Chiêu, cũng không phải chuyện xấu. Nam Chiêu quốc, ta có an bài, mọi người có thể tới đó. Nhưng, ta sợ Nhiếp Lăng Hàn sẽ không để mọi người tới Nam Chiêu.”
Tương Thao hỏi: “Vì sao mọi người không cùng nhau theo ta rời đi?”
Trịnh đà chủ nói: “Một phân đà lập tức biến mắt, sẽ rút dây động rừng, khiến hắn hoài nghi, liên lụy phân đả khác.
Như thế cũng tốt, chỉ cần không có lo lắng phía sau, mọi người sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
“Âm!” Ngoài cửa một tiếng vang lớn, mọi người lập tức đứng dậy.
Mọi người khẩn trương bước ra cửa.
Là âm thanh bàn ghế phòng đối diện đồ xuống đất.
Tử Vi hoảng hốt, nàng biết Lê Hiên ở đối diện.
Cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. Tử Vi từ kẹt cửa nhìn kỹ, bên ngoài đứng mười mấy người trẻ tuổi thân mặc hắc y, tóc nâu đỏ. Đó là ám vệ của Nhiếp Lăng Hàn. Trong phòng đã truyền ra tiếng đánh nhau.
Chuyện tới như thế, nàng nói khẽ với mọi người: “Phòng đối diện, là người chúng ta dùng hết tánh mạng cũng muốn bảo hộ! Nhưng không thể nháo đến động tĩnh quá lớn.” Nàng ra hiệu với Lập Hạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!