Chương 324
Chắng lẽ là đến thăm chúng ta?”
Tử Vi cười: “Ngươi nói rất đúng. Ta thật là tới xem lập trường của mọi người. Những người không muốn tham dự chiến tranh, cứ tùy họ.”
Cô Lâm nói: “Cô Lâm hôm nay tìm công chúa, còn có một chuyện quan trọng. Chờ công chúa hiệp trợ nguyên hoàng đề đoạt Kim Thành, làm ơn theo ta đi một chuyền.”
Tử Vi nhìn hắn chằm chằm, thấy đôi mắt hắn vững vàng nghiêm túc, vội gật đầu: “Được.”
Nàng nghĩ nghĩ lại hỏi: “Ngươi không đi sao?” Tử Vi tưởng hắn cũng sẽ đi giúp đỡ công thành.
Hắn lắc đầu: “Không đi. Lão đường chủ đã từng cảnh báo, nếu không có tâm làm chính trị, thì không được tủy tiện cuốn vào tranh đầu triều đình. Chúng ta là tổ chức giang hồ, chỗ tốt nhất là còn có thể lựa chọn. Cho ngươi 5000 người kia, còn là ân tình với lão đường chủ, ta biết quan hệ giữa người kia cùng ngươi. Đồng thời, những người này cũng muốn kiến công lập nghiệp, không muốn cả đời bình đạm. Mà ta, chỉ muốn sống bình đạm. Cho nên, không đi.”
Tử Vi gật đầu: “Như thế cũng tốt. Ta nhất định trở về tìm ngươi.”
Có Lâm nói: “Ngoại trừ những người đã đến cậy nhờ nguyên Hoàng Thượng, những Thanh Y Đường khác đều đã đổi thành Tử Y Đường. Ngươi phải cân thận, sinh tử trước mặt, ai cũng không biết mình phải lựa chọn cái gì.”
Tử VI cười cười: “Ta hiệu rõ.”
Nàng đương nhiên hiểu rõ, chính cữu cữu ruột của mình còn có thê phản bội ông ngoại, còn có cái øì không rõ.
Thời đại hòa bình, mọi người đều phi nhồ phản đồ. Nhưng khi cường đao thật sự kề lên cổ, ai có thể xác định mình sẽ lựa chọn cái gì?
Có Lâm dẫn Tử Vi ra cửa, đi vào rừng cây u ám phía trước.
Lúc này, sắc mặt hắn ngưng trọng: “Công chúa, những người này, giao cho ngươi.”
Tử Vi gật đầu: “Yên tâm. Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, ta chỉ có thể bảo đảm bọn họ sẽ được coi trọng và đối đãi công bằng.”
Phía trước truyền đến tiếng ầm ầm, Tử Vi biết, đó là âm thanh của bạo đạn. Lê Hiên là muốn huỷ hoại tòa thành này sao? Nàng chợt nhớ tới Tuyết Thành trước kia.
Khi Tử Vi mang theo 5000 người Thanh Y Đường chạy tới nơi, đội ngũ Lê Hiên đang bị bao vây.
Hắn mang 5000 người, còn lại không đến 4000 người.
Trong thành 50.000 người, còn lại chưa đến 30.000.
Nhưng nhân số vẫn cách xa như cũ.
Người của Lê Hiên liều mạng chém giết.
Bọn họ hiểu rất rõ, không giết người khác, chính mình chắc chắn sẽ mất mạng. Bọn họ tổng cộng chỉ có 5000 người.
Nhưng số lượng kẻ địch quá nhiều, lại ở địa bàn của bọn họ. Kiếm trong tay Trương Dương đã gãy, hắn nhặt một đại đao trên mặt đất lên tiếp tục chém.
Bóng đêm thâm trầm, tiếng kêu rên la hét trầm bông làm bóng đêm này càng thêm kinh dị, như mở quỷ môn quan.
Trên người mọi người đều có vết thương.
Lê Hiên quẹt không biết là máu hay mồ hôi trên mặt, tìm kiếm vị trí huyện chủ Kim Thành – Triệu Kiến Khôn. Chỉ có giết hắn, mới có thể kết thúc trận đầu này.
Bên tai chỉ nghe được “Vèo” một tiếng, một mũi tên bắn lén về phía lưng hắn.
Lê Hiên rụt cổ lại, mũi tên sượt qua đỉnh đầu hắn. Không chờ hắn ngâng đầu, phía sau đồng thời bay tới ba mũi tên!
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!