Chương 333
Lê Hiên nâng mặt Tử Vi lên, thấp giọng nói: “Đại lục Bắc Hoang trong tay ta bị cướp đi, nêu Nhiếp Lăng Hàn là một đề vương tốt, có lẽ ta sẽ buông tay. Nhưng mà hắn đã vi phạm quy ước lúc ấy chúng ta cùng nhau đặt ra. Hắn tăng sưu cao thuế nặng, tăng thêm binh dịch, chỉ để củng cố chính quyền của mình. Đây vẫn chưa phải là chủ yếu, quan trọng là dã tâm của hắn không phải chỉ có đại lục Bắc Hoang. Ta phải có trách nhiệm với thiên hạ này.”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Chờ ta hoàn thành hết trách nhiệm với thiên hạ, thời gian còn lại, ta sẽ cho nàng toàn bộ. Ta sẽ chỉ có nàng, ta chỉ cân nàng.”
Đáy mắt Tử Vi dần mờ mịt. Đây là lời âu yếm đẹp nhất nàng từng nghe được: “Chàng nói thật sao?”
Lê Hiên gật đầu: “Thật. Ta phải trải qua nhiều chuyện mới hiểu được. Đi qua nhiều nơi, mới biết mình muốn trở lại nơi nào.
Trải qua nhiều chuyện, mới biết mình muốn sống thê nào.”
Hắn nhấp nhấp miệng: “Thiên hạ này là của mọi người. Mà ta, lại là tất cả của nàng.
Nam tử không thể vì bất cứ lý do gì mà trốn tránh trách nhiệm của mình. Ta chẳng những là vua của quốc gia, ta còn là phu quân của nàng. Gia đình thế nào quốc gia thế nấy, ta không thẻ thỏa hiệp. Quốc ta muốn, gia ta cũng muốn. Thiên hạ ta muốn, người yêu ta cũng muốn. Nàng biết mà, ta luôn luôn tham lam.”
Tử Vi nhìn con ngươi Lê Hiên đang lấp lánh rạng rỡ “Đến khi dung nhan ta mắt đi, thành bà thím già, chàng vẫn như cũ đối với ta như thế sao?”
Lê Hiên ngửa mặt cười: “Nàng nghĩ xa quá.
Khi nàng già đi, ta cũng già rồi.”
Tử Vi nói: “Nam nhân lúc ban đầu yêu nữ tử linh động hoạt bát, thành hôn rồi lại hy vọng thê tử biến thành hiền thê lương mẫu biết nghe lời, tới khi nữ tử thật sự trở thành hiền thê lương mẫu, nam nhân lại không yêu nàng nữa…”
Không chờ Tử VI nói xong, Lê Hiên đã chặn miệng nàng lại.
Nụ hôn thật sâu, hai người hoàn toàn chìm đắm. Những gì không cam lòng, nghi ngờ, ủy khuất, khổ sở, đau lòng, toàn bộ hóa thành nhu tình mật ý, vượt qua thiên ngôn vạn ngữ.
Hoa Nhan đứng ngoài cửa sô, lệ rơi đầy mặt.
Nàng biết Tử Vi là tình cảm chân thành của Lê Hiên, nàng đã từng cảm động bởi chuyện xưa của bọn họ. Nhưng tới khi nàng yêu Lê Hiên, câu chuyện bắt hủ này lại trở thành một cái gai, chui thật sâu vào lòng nàng, làm thế nào cũng không nhỗ ra được.
Lê Hiên đã nói rất rõ ràng với nàng, trong lòng hắn chỉ có Tử Vi. Chỉ là nàng vẫn ôm ảo tưởng, ảo tưởng Tử Vị đã chết, hoặc là Tử Vi thật sự đã gả cho Nhiếp Lăng Hàn.
Nàng cũng đón nhận tình yêu của Tả Lãng, nhưng cảm giác của nàng với Tả Lãng, hoàn toàn không giống cảm giác nàng dành cho Lê Hiên.
Phụ vương đã từng nói với nàng, sau khi nàng bộc lộ dã tâm sẽ không còn giống với người khác. Cho nên, nàng không thể chân chính yêu một người, bởi vì yêu, sẽ ảnh hưởng tới phán đoán, liên lụy tới những quyết sách trọng đại, đây là tối ky.
Hôn nhân nhà đề vương, chỉ có yêu cầu lẫn nhau, cùng chung ích lợi, không thể có tình yêu.
Cho nên, những người nàng thích, ngoại trừ phần lớn bị Phong gia giết, còn có một ít là bị phụ vương nàng giết. Nàng đều biết, nàng chỉ làm bộ không biết.
Nhưng mà Lê Hiên là nam nhân duy nhất nàng yêu. Nàng là công chúa đại lục Triều Vân, bát luận dung nhan hay thân phận, chẳng lẽ lại thua Tử Vi kia sao?
Cùng Lê Hiên triền miên một hồi, Tử Vi nghe được tiếng Hoa Nhan khóc nức nở, giãy giụa muốn đây Lê Hiên ra, Lê Hiên ôm chặt nàng: “Đừng nhúc nhích.”
“Ngoài cửa số, có người…”
Lê Hiên vẫn cùng nàng dây dưa: “Mặc nàng xem.” Hắn ôn nhu bao lấy môi nàng, ôm chặt nàng.
Cuối cùng, bọn họ nghe được tiếng bước chân Hoa Nhan chạy trốn thịch thịch.
Tử Vi thả lỏng, Lê Hiên vẫn không buông tay, hắn kìm nén đã lâu bây giờ đang dần bộc phát. Tử VI sợ hãi, tránh qua một bên.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!