Chương 337
Thị vệ lập tức hỏi: “Làm sao, không quen biết?”
Tiểu Dạ lập tức nói: “Không phải, hoa này sai rồi. Hoa ngươi hái là hoa mộc hương, nương nương muốn là hoa dâm bụt.”
Tử VI nói: “Vậy làm sao bây giờ, nô tỳ đi hái lại?”
Tiêu Dạ nói: “Không cần, hoa mộc hương nương nương cũng thích.”
Tử Vi cùng Hoa Nhan đi vào Nguyệt Tiên cung.
Vương hậu Dương Minh Châu đang ngồi một chỗ, nàng vẫn trầm tĩnh mỹ lệ như vậy.
Tử Vi nhìn lướt qua, thấy một cung nữ cao gầy đứng phía sau Dương Minh Châu, một thân quần áo màu vàng cam, ánh mắt sáng ngời. Nàng nhìn chằm chằm Tử Vi cùng Hoa Nhan tiên vào.
Tiểu Dạ nói: “Nương nương, đây là hai nha đầu mới tới, Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch.”
Tử Vi cười thầm trong lòng, Tiểu Dạ thật đúng là biết bịa chuyện.
Tiểu Dạ nói xong lập tức đi ra ngoài. Tử Vi cùng Hoa Nhan hành lễ.
Dương Minh Châu đã nhận ra Tử Vi. Nàng đứng lên một chút, lại ngồi xuống.
“Ừm, đều đứng lên đi, mang hoa qua ta nhìn xem.” Nàng trầm giọng phân phó.
Tử Vi tiến lên đưa hoa trong tay qua.
Dương Minh Châu quay đầu lại nói với nha đầu phía sau: “Liễm Thu, ngươi đi lấy bình hoa bạch ngọc lại đây, ở phòng phía trước.”
Người tên Liễm Thu ngắn người, giống như không tình nguyện, thấy trong phòng ngoại trừ hai người mới tới không còn ai khác, nàng mới nhanh chóng đi ra ngoài.
Dương Minh Châu lập tức đứng lên nắm lấy tay Tử Vi: “Ngươi tới gặp vương thượng sao?”
Tử Vi gật đầu, “Phải, hắn đã bị Nhiếp Lăng Hàn khống chế. Vương thượng hiện tại tình huống như thế nào?”
Dương Minh Châu sắc mặt trắng bệch: “Chẳng trách Nhiếp Lăng Hàn không cho chúng ta gặp mặt, chỉ nói hắn bị bệnh, sư phụ hắn tự trị liệu cho hắn. Hình như chân trái hắn bị chặt đứt. Nghe đây, vương thượng hiện tại luôn ở Thanh Tùng điện dưỡng bệnh, mỗi ngày trước ba bữa cơm sẽ có người đưa thuốc. Mười lăm phút sau là thời gian đưa thuốc trước giờ cơm trưa, các ngươi giả thành cung nữ đưa thuốc.”
Tử Vi gật đầu.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Liễm Thu đã trở lại. Tử Vi biết Liễm Thu hắn là người của Nhiếp Lăng Hàn.
Tử Vi vội vàng nói: “Vương hậu nương nương, vậy chúng nô tỳ làm chân chạy vặt trước? Ngoại trừ hái hoa, phân phát vật phẩm các cung, cho mèo ăn, còn có thể làm gì?
Dương Minh Châu nói: “Vương thượng bị bệnh, các ngươi mỗi ngày đi theo Liễm Thu đưa thuốc đi, thuận tiện đưa cho vương thượng một ít dược thiện.”
“Vâng!”
“Vâng!”
Tử Vi cùng Hoa Nhan lĩnh mệnh.
Dương Minh Châu nhìn Liễm Thu: “Lát nữa ngươi đi đưa thuốc thì dẫn theo hai người các nàng, ta làm dược thiện cho vương thượng.”
Liễm Thu nói: “Nương nương, người đề hai người mới tới đưa thiện cho vương thượng, không tốt lắm?”
Dương Minh Châu ngâng đầu nhìn chằm chằm Liễm Thu: “Ngươi nghỉ ngờ bổn cung?”
Liễm Thu rũ xuống mắt, “Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ cho rằng hai người các nàng mới tới, không thể tiếp xúc đồ ăn của vương thượng.”
Dương Minh Châu xoay người nhìn chằm chằm Liễm Thu, “Hiện giờ ta an bài hai nô tỳ cũng cần ngươi đồng ý sao?”
Liễm Thu vội nói: “Nô tỳ không dám.”
Tử VI lập tức nói: “Tỷ tỷ, chúng ta mới tới, nương nương cho chúng ta chuyên nhiều việc, tiện làm quen một chút, còn thỉnh tỷ tỷ chỉ giáo nhiều hơn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!