Chương 341
Tư Mã Huy được cứu, Nhiếp Lăng Hàn lại cảm thấy như trút được gánh nặng. Bởi vì nếu hôm nay Tư Mã Huy không trốn đi, sư phụ sẽ giết hắn.
Kiếm Thánh nhìn thoáng qua Nhiếp Lăng Hàn, vung nhánh cây trong tay, một vòng bạch quang lóe lên, hai người nhảy ra khỏi vòng, phi thân vượt tường, chớp mắt đã không thấy.
Lê Hiên dừng kiếm, ngắng đầu nhìn phía trước, nhấc chân chạy tới, hắn nhìn thấy Tử Vi bế một huyết nhân nghiêng ngả láo đảo chạy về.
Lê Hiên cứng đờ, vội vàng đón lấy, Tư Mã Huy hô một tiếng: “Mau truyền ngự y!”
Lê Hiên ôm lấy Hoa Nhan, dùng tay xem mạch đập của nàng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Mọi người vào Y Lan điện mà trước kia Tử Vi ở.
Lê Hiên hộ ở bên người Hoa Nhan, Tử Vi trong lòng áy náy, nói khế với Lê Hiên: “Thực xin lỗi.”
Lê Hiên nói: “Nàng đang thương hại nàng ta sao?.”
Tử Vi lắc đầu: “Nếu không phải Hoa Nhan đem Kiếm Thánh dẫn ra ngoài, ta sẽ không thuận lợi cứu Tư Mã Huy ra như vậy. Hơn nữa xem bộ dáng Kiếm Thánh có thể thấy Hoa Nhan căn bản không có dùng độc đối với hắn, cho dù ta cho hắn dùng thuốc độc, cũng sẽ không làm hắn trúng độc……”
Lê Hiên vỗ vỗ nàng: Không cần suy nghĩ nhiều, chuyện này vốn dĩ là rất hung hiếm, nàng ấy sẽ không có việc gì.”
Tử Vi nắm lây tay Hoa Nhan, trên tay nàng ta toàn là máu, Tử Vi sai cung nữ bưng nước ấm cho nàng rồi lau rửa cho nàng.
Ngự y kiểm tra lại thân thể Hoa Nhan, không phát hiện vết thương nghiêm trọng, liền lắc đầu: “Không có ngoại thương, kinh mạch cũng còn tốt……. CÓ điều Hoa Nhan hôn mê bát tỉnh, ngự y có chút khó hiếu.
Lê Hiên tự mình truyền chân khí vào cho nàng.
Tay Hoa Nhan khẽ động, Lê Hiên lập tức thấp giọng gọi nàng: “Hoa Nhan, Hoa Nhan!”
Nàng chậm rãi mở mắt ra, tỉnh lại, nàng nhìn thây Lê Hiên, tựa hỗ sửng sốt một chút, đột nhiên nhào vào trong lòng ngực Lê Hiên: “Lê đại ca, ta, ta còn sông sao?”
Lê Hiên gật đầu: “Ừm, ngươi còn sống!
Ngươi làm sao mà chêt được!”
Hoa Nhan nhìn thấy Tử Vị thì tựa hồ muôn ngât xỉu đi: “Ngươi, ta chỉ cân Lê đại ca bôi ta, ngươi đi ra ngoài đi, ta nhìn thấy ngươi là thấy khó chịu rồi……
Nàng thật sự hôn mê bất tỉnh.
Tử Vi sắc mặt cứng lại. Lê Hiên nhìn nàng một cái vẫn chưa nói chuyện, cũng chưa bảo nàng ởi ra ngoài, Tử Vi như đứng trên đồng lửa, như ngồi đồng than.
Hoa Nhan sau đó vẫn chưa tỉnh lại, vẫn luôn nằm ở nơi đó, gắt gao nắm tay Lê Hiên.
Tử Vi đứng lên nghĩ mình nên đi ra, nàng nhìn thấy cung nữ sau khi đem những vết máu trên tay Hoa Nhan dần dần lau sạch sẽ, lộ ra làn da trắng nõn, Tử Vi nghĩ nghĩ liền cầm lấy cổ tay của nàng ta bắt mạch.
Sau một lúc lâu, nàng nhìn chằm chằm mặt Hoa Nhan, trầm giọng đối Lê Hiên nói: “Công chúa khả năng bị Kiếm Thánh đả thương vào đầu, nơi này có máu bầm, một hồi, ta phải châm vào đầu nàng một châm, khả năng sẽ rất đau, hơn nữa miệng sẽ méo, nhưng đây là một châm rất hiệu quả, nếu chậm, liền trị không hết.”
Lê Hiên trầm tư, “Sẽ có nguy hiểm sao?”
Tử Vi nói: “Có khả năng miệng bị méo nhưng những cái khác không sao. Miệng méo tuy răng xấu xí nhưng còn hơn là nguy hiểm đến tính mạng.”
Lê Hiên nhìn Tử Vi liếc mắt một cái, có cảm giác nàng đang nói một cách không nghiêm túc.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!