Chương 346
Một hắc ảnh đang đứng, là Có Phàm.
Khuôn mặt hắn vốn dĩ thanh tú, bây giờ có chút tái nhợt.
“Ba Tắc Quốc bị thiêu kho quân lương.”
Có Phàm nói.
Nhiếp Lăng Hàn trầm giọng: “Xem ra là Lê Hiên muốn chặt đứt lương thảo của chúng ta.” Đôi mắt Nhiếp Lăng Hàn hơi híp lại.
“Ngày mai sư phụ muốn dùng Tử Vi đổi Lê Hiên, ngươi đi theo phía sau Tử Vi bảo hộ nàng.” Nhiếp Lăng Hàn dặn dò Có Phàm.
Cố Phàm nhìn hắn: “Thật sự sẽ chém một bàn tay của nàng?”
Nhiếp Lăng Hàn lắc đầu: “Sẽ không.
Nhưng sư phụ sẽ giết nàng, ngươi phải bảo vệ nàng. Chỉ cần giết được Lê Hiên, hết thảy đều kết thúc. Truyền tin cho Cao Địch Quốc cùng Trường Vĩnh Quốc, bảo bọn họ canh giữ lương thảo cho tốt. Không, bây giờ ngươi lập tức phái người, không, ngươi tự mình đi, dẫn người đi mang lương thảo của bọn họ về.”
Có Phàm nhìn Nhiếp Lăng Hàn một cái: “Mấy phiên quốc này mỗi lần chỉ giao ra một ít, còn lại đều giấu đi hết.”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Vậy tìm một nhà diệt sạch nhân khẩu, giết một người răn trăm người. Quy định cho bọn họ một kỳ hạn, không giao, giết hết cả nhà, không giao đúng hạn hoặc hoãn giao, thẳng tay giết.”
“Vâng. Vậy ngày mai ai bảo hộ Tử Vi?” Có Phàm hỏi.
“Ta tự có an bài.” Nhiếp Lăng Hàn xua tay, Có Phàm lập tức rời đi.
Đêm đã khuya, Tử Vĩ bị trói trên giường, bên ngoài là một nữ binh canh gác.
Buổi tối Tử Vi đã ăn cơm, còn ăn rất nhiều, ăn xong lại bị trói. Nàng mở to mắt, không hề buồn ngủ. Nàng hiểu rõ vì sao Nhiếp Lăng Hàn trói nàng lại, nàng cầu nguyện Lê Hiên đừng tới đây, nàng chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp chạy đi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vững chãi không nhanh không chậm, đó là Nhiếp Lăng Hàn.
Tử Vi nhắm mắt lại.
Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên người nàng. Trong phòng oi bức, bên cửa số có một khối băng để trong bồn.
Nhiếp Lăng Hàn bế Tử Vi lên, đưa nàng dịch vào trong.
Hắn nằm xuống bên cạnh Tử Vi.
Hắn không biết vì sao bản thân không buông được Tử Vị. Có lẽ đúng là bởi vì không chiếm được? Bây giờ đưa mắt nhìn lại, bao nhiêu đại thần vắt óc nghĩ cách đưa nữ nhi của mình vào trong cung, nhưng chỉ khi nằm bên cạnh Tử Vi, lòng hắn mới có thể yên tĩnh.
Nàng rõ ràng không thuộc về hắn.
Nữ nhân bên cạnh như đã ngủ rồi, hô hấp đều đều, nhưng hắn biết nàng vẫn tỉnh.
Cứ nằm như vậy, cũng đã thỏa mãn.
Nhiếp Lăng Hàn vẫn không nhúc nhích.
Qua thật lâu, Tử Vi rốt cuộc nhịn không được, chẳng lẽ hắn muốn ngủ luôn ở đây?
Nàng mở mắt, thấy hắn đối diện nhìn chằm chằm nàng.
Mắt Nhiếp Lăng Hàn lớn, thon dài, hốc mắt sâu, còn có hai mí đẹp đẽ, con ngươi thâm thúy.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!