Chương 357
“Không dám nói, không phải người nào đó vẫn luôn nói không phải là con mình hay sao?” Tử Vi vẫn canh cánh trong lòng, tuy rằng mọi người đều biết đó là âm mưu của Nhiếp Lăng Hàn, nhưng Tử Vi nhớ tới trước kia Lê Hiên nói những lời này đó thì vẫn không thể tiêu tan.
Lê Hiên sát vào nàng cười nói: “Ngươi chịu khô vì đứa nhỏ này rôi.”
Tử Vi lắc đầu: “Con của ta, ta chịu khổ cũng là nguyện ý.”
Lê Hiền trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái: “Là con của tai”
Tử Vi buồn cười, cảm thấy lúc này hắn thật trẻ con.
Nàng nhớ tới đêm qua nàng nghe được về chuyện của Nhiếp Lăng Hàn, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.
Nàng bắt lấy tay Lê Hiên nói: “A Hiên, nêu hiện tại chiêu cáo thiên hạ, Nhiếp Lăng Hàn không phải là con trai của Bình Vương, thì hắn có ảnh hưởng gì không?”
Lê Hiên nhìn nhìn nàng: “Cơ hồ không có gì ảnh hưởng, hắn trong khoảng thời.
gian này vội vàng củng cô chính quyền, chỗ quan trọng cơ hồ đều thay bằng người của hắn. Trước kia Sử thừa tướng trong triều đức cao vọng trọng cũng đã từ quan. Ngươi vì sao hỏi như vậy?”
Tử Vi thấp giọng nói: “Ngươi không cảm thấy Nhiếp Lăng Hàn cùng Kiếm Thánh rất giống nhau sao?”
Lê Hiên trầm tư: “Ngươi vừa nói vậy ta bồng thây bọn họ thật là có điễm giông nhau.”
“Là thật sự.” Tử Vi quyết định đem chuyện nghe được tối hôm qua của Kiếm Thánh và Nhiếp Lăng Hàn nói cho Lê Hiên.
Lê Hiên sau khi nghe xong vẻ mặt khiếp Sợ.
Lê Hiên hơi hơi híp mắt nói: “Giấu trời qua biến, hắn lúc trước lợi dụng đại thần trong triều đồng tình đối với Bình Vương, thuận lợi bước lên vương vị. Ta lúc ấy hoài nghi nhưng không có chứng cứ, bắt quá, cho dù có chứng cứ cũng vô dụng.
Hắn mượn tên Bình Vương chỉ là càng thuận lý thành Chương chút thôi chứ kỳ thật hắn đã sớm chuẩn bị tốt rồi.”
Tử Vi nói: “Hiện tại lại công bố hắn không phải là nhi tử của Bình Vương, tuy rằng không có ý nghĩa nhưng sẽ có một ít người phản đối hắn, bởi vì nều hắn không phải nhi tử của Bình Vương, hắn sẽ thành mưu phản.”
Lê Hiên gật đầu: “Đạo lý tuy rằng như thế nhưng Nhiếp Lăng Hàn sẽ không thừa nhận. Bát quá như vậy, thân phận của hắn luôn là không trong sạch. Thật là tin tức tốt. Ta phải nghiên cứu thật kỹ mới được.”
Lê Hiên đứng dậy, kêu Trương Dương tiếp đón mọi người đến bên ngoài tụ họp.
Lê Hiên nói: “Một hồi dùng xong đồ ăn sáng, Trần Nhiên hãy đi theo Hàn tướng quân làm phó tướng được không? mang theo người Thanh Y Đường hiệp trợ Hàn tướng quân cùng Tư Mã Huy chiến đấu với hai mươi vạn đại quân của Nhiếp Lăng Hàn.”
Trần Nhiên vội vàng gật đầu: “Ta nguyện ý”
Lê Hiên lại nhìn nhìn Tử Vi, “Ngươi đồng ý không?”
Tử Vi thật bất ngờ, từ khi nào Lê Hiên dùng loại ngữ khí này thương lượng cùng nàng? đặc biệt là loại an bài quân sự này.
Tử Vị nói: “Biểu ca đồng ý là được. Hắn trước kia bị mọi người bảo hộ quá kỹ nên kinh nghiệm thực chiến thiếu một chút, nhưng ta muốn biểu ca ta được học về đánh giặc nhiều hơn nên ta đương nhiên nguyện ý.”
Lê Hiên nói: “Hôm qua, thiêu lương thực của bọn họ chỉ là trận chiến đầu tiên, Tư Mã Huy dẫn người vọt vào Thường Vân sơn chỉ là tách đội ngũ bọn họ ra, chia thành từng bộ phận nhỏ để tiêu diệt nên cũng không mật nhiêu thời gian.
Tối hôm qua, Hàn tướng quân cũng mang theo người Cao Địch Quốc vọt vào Trường Vinh Quốc, rất nhanh sẽ có tin tức. Trần Nhiên, ngươi đi tìm Hàn tướng quân, nghe hắn an bài, ta sẽ báo tin tức cho hắn.”