Chương 36 Lê Hiên ngẩng đầu ngước nhìn nàng: “Nàng đang ghen đó à?” “Không có, Yên Nhi đang nói sự thật.” Lê Hiên đưa tay ra véo mũi nàng một cái.
“Đây đều là những món ta làm, chàng thử đi.” Tuyết Yên gáp thức ăn cho hắn.
“Nàng làm? Nàng còn biết nấu ăn?” Nhìn thấy trên bàn toàn là món mình thích, Lê Hiên nhìn nàng cười tủm tỉm. Hắn gắp một lát măng, mùi măng †hơm thoang thoảng xộc vào khoang miệng.
Lê Hiên rất thích ăn măng.
“Mùi vị quả là khác biệt, vừa giòn lại vừa thơm: Đôi mắt của Tuyết Yên càng sáng hơn.
Dùng xong bữa tối, Lê Hiên và Tuyết Yên đi dạo bên ngoài.
Do chiến tranh, cộng thêm thời tiết lạnh, đường phố Phù thành từ lâu đã không còn người đi lại.
Lê Hiên nắm lấy tay nàng, bước chầm chậm, theo sau là Điền Minh và Cố Phàm.
“Nếu như, chúng ta cứ sống mãi ở đây, không tốt sao?” Tuyết Yên đột nhiên hỏi.
Lê Hiên không nói tiếng nào, siết chặt tay nàng, dường như đang chơi đùa.
“Nhất định phải tranh giành thiên hạ sao? Tuyết Yên hướng về phía Lê Hiên dựa vào người hắn.
“Yên Nhi, tranh đấu là để tồn tại. Ta là hoàng tử, có một số chuyện, không phải ta muốn làm là có thể làm. Cho dù ta có nói với Phụ Hoàng, ta không tranh đấu gì cả, ta chỉ muốn được sống bình an, nàng nghĩ bọn họ có tin không? Chừng nào ta còn là mối đe dọa đến một số người, họ sẽ không cho ta sống. Những người đi theo ta, ta cũng phải có trách nhiệm với họ, nàng hiểu không?” Lê Hiên ôm nàng trong lòng nhưng mát lại nhìn về phía xa.
“Ta không muốn giết người khác, nhưng nếu để người khác chiếm được thượng phong, hản tuyệt đối sẽ không tha cho ta, cũng không để những người đi theo ta được sống, bao gồm cả nàng. Vì thế, ta không thể dừng lại. Nàng muốn sống một cuộc đời đơn giản, ta không thể cho nàng được, nàng thử sống cuộc sống của ta có được không.” “Nếu vậy, chúng ta có thể ở đây thêm vài ngày được không” Tuyết Yên van nài hắn.
“Được.” Hản đứng dậy, hôn nàng thật sâu.
Hôm sau Lê Hiên dẫn binh đến Loan thành.
Trận chiến ở Loan thành khó khăn hơn, Tuyết Yên đợi suốt ba ngày Lê Hiên mới quay trở lại.
Người bảo vệ Loan thành là Trương Húc, Trương Húc vốn là phó tướng Loan thành, vợ của hắn dung mạo như hoa, sau đó nàng bị Quận chủ Loan thành Lưu Cương để ý, hắn cưỡng hiếp vợ Trương Húc, vợ Trương Húc quyết không chịu nhục, nhảy.sông tự vẫn, trong.phút nóng giận Trương Húc giết chết Lưu Cương, cũng phản lại triều đình.
Trương Húc võ nghệ siêu phàm, hắn cũng rất giỏi dẫn binh đánh trận, phòng thủ cũng tốt, cuối cùng phải dùng bạo đạn mà Điền Minh chế tạo phá hủy cổng thành mới chiếm được Loan thành.
Nhưng Trương Húc đã chạy thoát, Điền Minh cùng vài người nữa cũng không bắt được hắn.
Còn năm ngày nữa là sang năm mới, Lê Hiên bận rộn triển khai lại các đội quân mới chiếm được tại Loan thành và Thanh Châu, điều Quận chủ của Phú Châu và Diêm thành đến Loan thành và Thanh Châu, việc cử tướng lĩnh thủ thành cũng khiến hắn phải suy đi tính lại.
Ngày nào hắn cũng đều bận đến khuya.
Mỗi lần trở về, trên bàn luôn bày bữa ăn khuya, có lúc là bát canh, có lúc là đĩa điểm tâm, có lúc lại là bát súp cừu chua cay.
Nơi đây không so được với Vương phủ của hắn ở Vân thành, bởi vì chiến tranh, đồ dùng có hạn, đến cơm trong quân doanh cũng không ra sao.
Tuyết Yên chưa từng nghĩ nàng sẽ tự nấu ăn cho Lê Hiên, Nàng biết nấu ăn, đủ các món.khác.nhau, khi ở núi Mặc, nàng học được không ít bí kíp từ các đệ tử nhà bếp, lúc đó, chỉ cảm thấy thú vị, hơn nữa mỗi ngày trôi qua đều rất vô vị, nên nàng nấu ăn để giết thời gian.
Tuyết Yên cố găng làm sao để các món cho Lê Hiên ăn tinh tế nhất có thể. Ngày nào nàng cũng bận tối mắt tối mũi.
Hôm nay Lê Hiên về sớm hơn mọi ngày, Tuyết Yên vẫn chưa ngủ, nàng mang nước ấm lên cho Lê Hiên ngâm chân.
“Những việc này nàng không cần làm, nàng đừng động.” Lê Hiên thương xót xoa lên tóc nàng.
“Ta bằng lòng.” Tuyết Yên nói rõ ràng.
Nàng đưa tay ra rửa chân cho hắn, đôi tay nhỏ trắng ngần của nàng cầm bàn chân hắn, Tuyết Yên phát hiện sau gót chân Lê Hiên có các bọng máu.
“Sao lại nổi bọng lên vậy?” Nàng cau mày lo lắng.
Nàng nhặt đôi giày của Lê Hiên lên xem xét, phần da ở gót quá cứng.
Nàng xoa bóp chân hản, lau khô, chọc vỡ bọng máu, thoa thuốc lên rồi quấn lại.
“Thuốc này hiệu quả rất tốt, ngày mai là khỏi. Gót giày của tướng sĩ có thể đổi thành da cừu non, da cừu non sẽ mềm hơn một chút.” Tuyết Yên nói với Lê Hiên.
“Được, Điền Minh, truyền lệnh xuống. Khi mua giày cho binh lính gót chân sau chuyển thành da cừu non.” Điền Minh vui sướng nhận lệnh rời đi.
“Tại sao nàng lại tốt với ta như vậy?” Lê Hiên năm chặt tay Tuyết Yên, thì thầm. Hắn ôm nàng vào lòng, vùi đầu vào mái tóc óng mượt thơm ngát của Tuyết Yên, không nhúc nhích.
“Bởi vì lúc này, chàng là phu quân của ta. Ta có thể tùy ý đối tốt với chàng. Trong Vương phủ, ta cũng rất muốn đối tốt với chàng, nhưng sẽ có người nói ta quyến rũ chàng, hoặc có mưu đồ khác, hơn nữa, sẽ có người không vui. Thực ra, những việc ta làm bây giờ, phu thê tình cảm ân ái đều như thế cả.” “Vậy thì nàng mãi đối tốt với ta như thế này có được không, đừng sợ người khác nói gì, ta sẽ không để kẻ khác bàn ra tán vào.” Giọng nói nồng ấm của Lê Hiên vang lên bên tai Tuyết Yên.
Tuyết Yên cười khổ: “Tạ cũng rất muốn. Nhưng ta sợ ta sẽ mất mạng sớm!” Tuyết Yên chợt nhớ đến Tập Hương. Nghĩ về kiếp trước của mình. Tay nàng châm chậm nắm lại.
Lê Hiên cúi xuống hôn lên đôi môi nàng, nói với giọng trầm ấm dịu dàng: “Nàng chỉ việc đối tốt với †a là được, ta xem ai dám lấy mạng nàng!” Nói Xong ánh sáng trong mát hắn mờ đi, hắn nâng cằm nàng lên, trao một nụ hôn nóng bỏng, hắn đẩy nàng xuống sàn.
“Đừng, đừng…” Tuyết Yên khe khẽ từ chối: “Mấy ngày nay, không có uống thuốc kia.” Tuyết Yên ngẩng đầu ngước nhìn hắn.
“Không cần uống nữa!” Nói rồi hắn đè lên.
Lăn lộn đến tận nửa đêm, cuối cùng Lê Hiên cũng mệt, ngủ thiếp đi.
Tuyết Yên ngồi dậy, cắt vải bông, nhét một lớp bông mềm mại vào giữa, áng chừng cỡ giày chiến của Lê Hiên, làm cho hắn một hai miếng đế giày mềm.
Lê Hiên thỉnh thoảng thức dậy, nhìn thấy thân hình nhỏ bé bên cạnh ngọn nến vàng khâu vá tỉ mỉ.
Sáng sớm hôm sau Lê Hiên đã thức dậy. Khi xỏ chân vào giày, hãn thấy mềm mại thoải mái, không còn tê chân nữa. Hản rất ngạc nhiên, tháo giày ra nhìn thấy một lớp đế được may bằng bông trắng tinh, các mũi kim dày và đều đặn.
Lê Hiên nhìn Tuyết Yên vẫn đang ngủ say, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt đen mềm mại, hắn cúi xuống và hôn lên tóc nàng: “Thực sự nhìn không ra, nàng lại biết làm nhiều việc vậy!” Đến gần trưa Tuyết Yên mới ngủ dậy, trong phòng rất yên tĩnh, hôm qua Lê Hiên tìm một a hoàn đến để hầu hạ Tuyết Yên, lúc này a hoàn ấy đang chuẩn bị bữa trưa.
“Thúy Hồng, miếng sườn cừu này hầm trong nước, làm nhiều một chút, đừng bỏ nước tương, cho nhiều gừng.” Tuyết Yên nói với Thúy Hồng, Lê Hiên rất thích ăn thịt cừu om.
Nàng chải đầu rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng, nàng muốn Lê Hiên dẫn mọi người về ăn cơm, họ không phải ăn cơm trong quân doanh nữa.
Tuyết Yên đến phòng nghị sự của Lê Hiên. Điền Minh thấy nàng, ngẩn ra một lúc, vội nói: “Gia không ở phòng nghị sự.” “Ồ, vậy vương gia đi đâu rồi?” “Hậu-hoa viên.”.
“Ừm, Điền Minh, lát gọi mọi người đến phòng khách của Vương gia ăn trưa, không cần ăn cơm trong quân doanh nữa.” Điền Minh hàm hồ đồng ý.
Tuyết Yên chạy thẳng ra hậu hoa viên.
Cánh cửa hậu hoa viên đã bị đóng, chuyện này chưa từng xảy ra.
Phạm Tinh và Hàn Chỉ Đào đứng trước cửa hậu hoa viên: “Yên phu nhân.” Phạm Tinh gọi nàng một tiếng.
“Gia có ở đó không?” Tuyết Yên vừa hỏi vừa bước vào.
“Yên phu nhân, người vẫn nên đợt một lát rồi hãng vào.” Phạm Tinh ngăn nàng lại.
Tuyết Yên đứng lại: “Gia có chuyện?” “Ừm, bây giờ người không tiện đi vào.” Phạm Tinh lãnh đạm nói.