Chương 411
Tử Vi theo tiếng chuông vang, bình tĩnh mà đi tới. Nàng hơi hơi ngửa đầu, nhìn hướng về đỉnh tế đàn.
Lê Hiên mặt lộ vẻ vui cười, khóe miệng hơi hơi cong lên, hắn không thế tưởng tượng nỗi, đây từng là nữ tử ở hậu cung của hắn tranh giành tình cảm, tính tình nhỏ nhen tùy hứng. Hắn bỗng thây xúc động.
Nàng máy đời vì hắn tan xương nát thịt, hiện giờ, đôi lại hãy đê hắn bảo hộ nàng quãng đời còn lại.
Vô luận nàng là ai, ở trong mắt hắn nàng chỉ là nữ nhân của hắn. Là nữ nhân da thịt tuyết trắng, dung sắc thanh lệ, rung động tâm hôn, khuynh thành thiên hạ.
Lúc này thần tiên năm châu đại lục đều vì nàng mà đến. Tử Vi biếu tình lạnh lùng, khí chất uy nghiêm sang trọng, khóe môi hơi cong. Mỹ nhân sáng lạn như ánh mặt trời làm người ta động lòng, hoa mắt.
Nhìn vậy nhưng chỉ Tử Vi biết, nàng có chút khân trương, hôi hộp. Nàng nhìn Lê Hiên liếc mắt một cái, nhìn thấy ý cười trên mặt hắn, nhìn thây ánh mắt sủng nịch của hắn, nàng liền an tâm. Nàng ngắng đầu, chậm rãi đi lên tế đàn tối cao kia. Ngày đó nàng đã trở thành người phụ nữ có địa vị cao nhất năm châu đại lục.
Mỗi khi nhàn hạ Tử Vi cùng Nguyên Liệt thường thường dùng tô kính nhìn xem những người bọn họ nhớ đến. Cũng chỉ là quan sát. Bởi vì bọn họ hiểu rỐ, mỗi người đều có số phận, có cuộc sống ‹ của mình, nhân-quả, bọn họ đã không thể can thiệp.
Duệ Vương đăng cơ ngày hôm sau, sửa quốc hiệu là Đại Vinh. Năm thứ hai, phong Thâm Trân Châu làm Hoàng Hậu.
Đại vinh- mùa xuân năm thứ hai, Duệ Vương cưới tiểu công chúa mười ba tuổi của Đại Hạ quốc, phong làm Thuận phi, mùa thu, cưới công chúa Cao Địch quốc, phong làm Nhu phi.
Duệ Vương dường như còn am hiểu làm hoàng đề hơn cả nguyên lai hoàng đề Lê Hiên.
Hoàng Hậu của hắn là theo tiêu chuẩn Hoàng Hậu tốt, không tranh sủng, không ăn giâm, không tức giận. Còn hăn hào phóng, đối xử mỗi phi tử hậu cung đều khá công bằng.
Lại là cuối mùa thu, Trân Châu bị bệnh, Vu Dung vào trong cung thăm nàng.
Hoa viên ngập tràn sắc thu, hai người ngôi ở trong viện uông trà.
Trân Châu nhìn bụng Vu Dung nói: “Ngươi thân mình không tiện, không nên ra ngoài đi lại, huống chỉ ta đây đang mang bệnh, Bạch đại ca sẽ trách ta đây.”
Vu Dung nói: “Qua mấy ngày nữa trời trở lạnh ta sẽ không ra khỏi cửa, hơn nữa cũng sắp sinh nhưng nghe nói ngươi bị bệnh nên tới đây thăm ngươi một chút.
Sắc mặt ngươi không tốt, buổi tối vẫn không dễ ngủ sao?”
Trân Châu gật đầu.
Vụ Dung hoài niệm nói: “Nếu là Tử Vi còn ở đây, nàng có thê trị được chứng bệnh không ngủ được này.”
Trân Châu nói: “Ta đây là tâm bệnh, không chữa được. Nàng ây hiện tại cho dù là thân tiên, cũng không trị được bệnh của ta.”
Từng đọt tiếng cười từ bên ngoài truyền tới, thanh âm có vẻ vui sướng.
“Hoàng Thượng lại nạp phi?” Vu Dung hỏi.
Trân Châu gật đầu: “Ừm, là Ngọc công chúa của Thượng Đan quốc.”
Vu Dung nói: “Trân Châu, ngươi vì sao không vì chính mình mà sống một lần?
Nếu ngươi không muốn Hoàng Thượng nạp phi, có thể nói thẳng ra, vì sao mà phải sống mệt mỏi như vậy?”
Trân Châu cười khổ: “Ta nói ra thì có tác dụng sao? Không phải ai cũng có dũng khí như Tử Vi, cũng không phải ai cũng thoải mái và may mắn như ngươi. Ta có thể ở bên cạnh hắn là đã thỏa mãn rồi.
Hầu hết mọi người đều sống như vậy, không phải sao?.” Trân Châu nghe bên ngoài vui vẻ nói cười, đáy lòng lại trào ra sự buồn bã cô đơn chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!