Chương 48 Tuyết Yên đối với phủ Nguyên soái không có tình cảm gì, nhưng dẫu sao nàng cũng họ Tuyết.
“Từ thượng cổ, thắng làm vua, thua làm giặc.” Tuyết Yên trầm mặc nói một câu rồi đứng lên.
Khi nàng gả cho Lê Hiên, nàng nói với ngoại công, nàng hi vọng An vương thắng thì đã phải nghĩ đến kết quả ngày hôm nay.
Chỉ là lúc đó, trong lòng nàng không hề cho rằng mình là người Tuyết gia.
Lê Hiên, chàng cũng sẽ giết ta sao? Trầm Thị, Tuyết Thấm, Nhị Di nương, Tam Di nương…
“Tam Di nương cũng trong số đó sao?” Tuyết Yên chợt nhớ tới Tam Di nương.
“Đúng vậy.” “Những người bị giết đó thực ra đều là người vô tội, đối thủ thực sự của bọn họ là cha ta, nhưng ông ấy đã trốn rồi, Tuyết Kỳ cũng vậy.” “Tôi nghe nói, những đại thần kia, cùng dâng tấu Chương lên Hoàng thượng muốn người cũng…” “Giết ta phải không?” “Phải” Tuyết Yên có thể hiểu suy nghĩ của các đại thần, dẫu sao nàng cũng là con gái Tuyết Văn Hào, giữ lại nàng, mọi người đều không yên tâm.
Ta còn cầu xin thả Tuyết Trạch và Tam Di nương, hóa ra chính mạng mình còn không giữ được, Tuyết Yên cười cay đẳng.
Buổi trưa, Tuyết Yên không ăn, nàng đổ bệnh, cứ sốt mãi.
Trong viện không có đại phu, Lưu Xung muốn ra ngoài mời đại phu về, thị vệ không đồng ý. Lưu Xung và thị vệ đánh nhau một trận.
Lưu Xung bị thương nặng, mắt Lập Hạ đỏ hoe: “Yên phu nhân bệnh nặng! Nếu vì các ngươi ngăn cản mà phu nhân có mệnh hệ gì, các ngươi đừng mong sống tiếp!” “Không có lệnh của Hoàng thượng và Hoàng hậu, không ai có thể ra vào Trầm Hương uyển!” Buổi tối, Tuyết Yên hết mê lại tỉnh, hết tỉnh lại mê.
Trầm Hương uyển bị bao trùm trong không khí ủ dột, trầm buồn.
Hôm sau, Tuyết Yên vẫn không hạ sốt, bản thân Tuyết Yên cũng là đại phu, nàng biết tự kê đơn thuốc, sau đó bảo thị vệ ngoài cổng đi bốc thuốc.
cho nàng.
Lập Hạ phải đút lót cho thị vệ rất nhiều tiền, hắn mới đi lấy thuốc.
Buổi trưa, Tuyết Yên uống thuốc đã sắc, chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng chưa được một nén nhang, Tuyết Yên đột ngột tỉnh dậy, nôn ra một ngụm máu tươi.
“Trong thuốc có độc!” Nàng vừa nói với a hoàn, vừa với tay lấy hộp thuốc của mình, Lập Hạ hoảng hốt đưa nàng hộp thuốc, mở ra.
Tuyết Yên cả người run rẩy, run run lấy ra hai viên thuốc màu xanh, uống hai viên thuốc, run rẩy rút trâm bạc ra, trâm chưa cầm vững nàng đã ngất lim! Lập Hạ, Tiếu Xuân và Vân Hương bật khóc. Lưu Xung lết thân trọng thương vào phòng, nhìn thấy sắc mặt Tuyết Yên trăng bệch, khóe miệng còn vết máu, dường như không thể sống tiếp nữa.
Tiếng khóc than của Trầm Hương uyển khiến những người thị vệ gác cổng bất an: “Cần báo vào †rong cung không?” Một thị vệ lớn tuổi hỏi.
“Không cần nữa. Xảy ra chuyện rồi hãng báo.” Có chuyện mà hắn nói, là chết rồi.
Tuyết Yên vẫn chưa chết, vẫn còn hơi nóng trên người, chỉ là hôn mê suốt.
Nàng đến một nơi xa lạ, nàng đang sốt, cơ thể nóng rực, nhưng nàng vẫn đang nấu ăn rất nghiêm túc. Một bàn đầy thức ăn, nhưng không một ai đến ăn.
Nàng đứng ở cửa, nhìn thấy người mà nàng đang đợi đang ôm ái thiếp từ phía trước bước đến.
Hắn thậm chí không nhìn nàng một cái.
Nàng đợi từ sáng đến tối, lại nhìn thấy người đó cầm một cái lồng, trong lồng là một chú thỏ trắng như tuyết: “Sơ Tình, Sơ Tình.” Hắn ta gọi tên người thiếp kia rồi đi ngang qua cửa phòng nàng, hắn và nàng, như người qua đường.
“Nguyên Liệt, không phải chàng nói thích ăn món thiếp làm sao?” Nàng gọi người tên Nguyên Liệt kia.
Hắn dường như quay lại nhìn lại nàng: “Ngươi nhớ nhầm rồi!” Lời nói của hản ta có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Nàng vội vã bước lên trước, muốn xem dáng hình người đó, nhưng cho dù nhìn thế nào không thấy rõ được.
Nàng dựa người vào cánh cửa, từ từ trượt xuống, mơ mơ hồ hồ, ai đó mở miệng nàng ra, đút thuốc cho nàng, đắng quá, nàng ngậm miệng lại từ chối.
€ó người hôn lên môi nàng, đưa thuốc vào trong miệng nàng. Mùi gỗ Thanh Đàn nhàn nhạt thoảng nơi đầu mũi.
Nàng đưa tay ra, chạm vào mặt người đó: “Ngươi là ai? Nguyên Liệt?” Nàng mơ hồ hỏi “Nàng nói gì? Nàng gọi ta là gì?” Người đàn ông ôm chặt nàng.
Cả người Tuyết Yên nóng rực, nàng ra sức đẩy người kia rồi đánh đấm.
Người đó lại không né tránh.
“Tại sao? Tất cả đều là giả!” Nàng lẩm bẩm.
Có một nụ hôn lành lạnh rơi trên trán, má và đôi môi nàng, nàng không thể né tránh. Sự phiên muộn, cáu kỉnh trong lòng, đồn dập công kích trái †im, nàng lại hôn mê. Không còn ý thức.
Khi tỉnh dậy một lần nữa, nàng đang nằm trong vòng tay của một người. Mùi gỗ Thanh Đàn nhàn nhạt, nàng biết hắn đến rồi.
Nàng mở mắt, nhưng chưa nhìn hắn.
Căn phòng rất yên tĩnh, có lẽ đã là đêm khuya, ánh nến lung linh, bắn ra mấy cái hoa nến.
“Tại sao đến đây, ta chết rồi, chàng cũng dễ bề ăn nói.” Tuyết Yên cố dùng một chút sức mạnh, rời khỏi vòng tay của người kia, dựa vào chăn.
Hản vươn tay ra ôm nàng thật chặt, không cho nàng động đậy dù chỉ một chút.
“Bị chàng ban chết, ta sẽ rất đau lòng, lần này người hạ độc kia coi như đã thành toàn cho ta, không biết tại sao chàng lại muốn cứu ta.” “Ta không nỡ để nàng chết.” Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.
Những giọt nước mắt mà Tuyết Yên kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống.
“Trách ta trước đây đã quá ngây thơ. Về chính trị, nhân tâm, thực ra ta không hiểu một chút nào. Ta cho rằng, cha ta sẽ vì ta mà thủ hạ lưu tình, hoặc.
giả, phu quân ta cũng sẽ vì ta mà thủ hạ lưu tình.
Hóa ra, mọi thứ chỉ là một trò đùa.” Nàng bật cười.
“Ta sẽ bảo vệ được nàng.” Hắn áp môi xuống, ngăn miệng nàng lại.
Nàng nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn, sợ nhìn mặt hắn rồi lại rơi vào vực thảm thêm lần nữa.
“A Hiên, ban chết cho ta đi. Đây là chuyện cuối cùng ra có thề làm cho chàng. Ta còn sống thì cả †a và chàng đều đau khổ. Nhưng xin chàng hãy đối xử thật tốt với a hoàn của ta và Lưu Xung.” Tuyết Yên đẩy hắn ta, lạnh nhạt nói.
“Nàng muốn chết vậy ư?” “Phải. Muốn chết.” “Được, trầm cho nàng toại nguyện!” Hắn đứng dậy, rời đi.
Đi đến cửa, hắn lại dừng lại: “Tam Di nương mà nàng nói, trãm đã ân xá thả đi, được đưa đi rồi, đợi qua khoảng thời gian này, trẫm sẽ lại đến gặp nàng.” Tuyết Yên hơi ngạc nhiên: “Cảm ơn.” Hắn đi rồi.
Ngày hôm sau, nhà họ Tuyết bị xử trảm.
Thời gian nàng sống trong nhà họ Tuyết rất ngắn, không có tình cảm, nàng cũng không coi đó là nhà của mình, nhưng dù sao nàng vẫn mang họ Tuyết, hơn nữa người phải chết hầu như đều là người vô tội.
Tuyết Yên cảm thấy buồn bã. Nàng lặng lẽ đợi lệnh ban chết của hắn.
Buổi chiều, Điền Minh và tổng quản mới trong cung Dương công công quả thực đem thanh chỉ đến: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tuyết thị húy Yên, đại nghĩa diệt thân, cứu trẫm vô số lần, biết thư thức lễ, an ủi trái tim trấm, nay đặc biệt phong làm Yên phi, sống ở Trường Tín cung! Khâm thửi “ Hắn giết cả nhà họ Tuyết, nhưng lại phong nàng làm phi tử.
Tuyên thánh chỉ xong, Vân Hương vui mừng thưởng cho Dương công công một túi đầy ngân lượng.
“Hoàng thượng có lệnh, thị vệ ở cửa vô lễ với Yên phi, tất cả đều phải chết!” Sắc mặt Dương công công thay đổi.
Cuối cùng nàng vẫn phải tiến cung.
Lần này phát sốt, là nàng tự uống thuốc hạ sốt.
Nhà họ Tuyết lập tức bị xử trảm, Lê Hiên vẫn không xuất hiện, nàng biết kết cục của nhà họ Tuyết. Chỉ là, trong số người bị giết không có cha nàng, cũng không có nhị đệ mà nàng yêu quý nhất, nên cho dù nàng có bưồn nhưng cũng biết đây là điều không thể thay đổi.
Nàng chỉ muốn cược một ván, nếu nàng sắp chết, hắn có đến thăm nàng hay không, nàng muốn biết, hắn đã quên nàng chưa.
Lúc đó, nàng đã quyết định, nếu hắn không đến, nàng sẽ từ bỏ. Nàng sẽ tìm một cơ hội rời đi. Từ nay về sau, không bao giờ gặp lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!