Sau khi về đến Phương gia...
Phương Hàn kéo Hạ An đi về phòng riêng trước ánh mắt hiếu kì của những người làm và quản gia.
Đến trước cửa phòng, anh mở cửa đẩy cô vào và vặn khoá cửa lại.
Nhìn ánh mắt hung tợn của anh, Hạ An hoảng sợ, không lẽ anh ta định giết cô thật sao?
"Phương tiên sinh, anh kéo tôi vào đây làm gì? Tôi muốn về phòng".
Thấy chiếc áo khoác quấn ngang eo cô, anh càng khó chịu, bàn tay thô bạo giật phăng chiếc áo khoác trên eo vứt xuống đất, nắm tay cô lôi vào phòng tắm.
Thấy anh kéo mình vào phòng tắm, đối diện với ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm của anh, Hạ An nhớ đến cảnh tượng trong toilet bệnh viện ngày hôm đó, cô hoảng sợ cầu xin
"Không... Phương tiên sinh, tôi biết lỗi rồi xin anh bỏ qua cho tôi".
Hạ An run rẩy cầu xin anh, nhưng anh chẳng nương tay.
Cô đang mang thai, làm sao chịu nổi hành động thô bạo của anh? Hạ An ra sức giãy giụa.
Phương Hàn mặc kệ cô đang mang thai, thô bạo lôi cô vào phòng tắm, đẩy cô vào bồn tắm lớn mở vòi xịt nước lên khắp người cô.
Bị nước lạnh dội vào người, Hạ An run rẩy, đưa tay lên vuốt cản nước vào mặt.
"Nói cho tôi biết, tên đó đã chạm qua chỗ nào trên người cô, để tôi giúp cô rửa sạch!". Vừa nói anh vừa hung hăng xịt nước vào người cô.
"Phương Hàn, anh là đồ khốn nạn , là ác quỷ!" Hạ An quát ầm lên.
Hạ An chật vật trong bồn nước lạnh, sức nước mạnh làm da thịt trắng nõn của cô biến thành những vết đỏ. Sau khi nhìn da thịt cô bị dòng nước lạnh làm cho tím tái, anh mới hài lòng kéo cô ra.
Hạ An mặt trắng bệch, lạnh đến mức run rẩy, váy bị rách một mảng phía dưới, tóc tai ướt nhẹp, làn môi từ đỏ chuyển thành tím, cô đưa tay ôm lấy thân thể, nhìn cô lúc này thật đáng thương. Cô lườm người đàn ông đang ngồi đó.
"Sao hả? Ở cạnh tên kia thì vui vẻ, còn ở cạnh tôi thì mang cái bộ mặt đưa đám đó sao?"
"Phương tiên sinh, anh đừng hỏi tôi nữa, tôi không muốn trả lời anh, không muốn nói chuyện với anh". Hạ An nói rồi xoay người mở cửa muốn ra ngoài, nhưng vặn hoài cánh cửa cũng không mở được, cô không chịu nổi, nhưng vẫn hạ thấp giọng nói.
"Anh xịt nước vào người tôi cũng coi như trừng phạt rồi, xin anh rộng lượng mở cửa cho tôi, tôi muốn ra ngoài".
Lời nói của cô bị anh phớt lờ. Ngay sau đó cô cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng, cô bị anh bế xốc lên đi đến phía giường.
"Phương Hàn, tên khốn này, mau thả tôi xuống!" Hạ An cố gắng lớn tiếng, cuộn tròn tay đánh vào vai anh.
Cô chán ghét đến không muốn nói chuyện với anh sao? Nghĩ vậy lửa giận trong người anh không kiềm chế được rần rần sôi trào.
Thả cô xuống chiếc giường êm ái, anh đưa tay cởi từng chiếc nút áo sơ mi của mình.
Thấy hành động của anh, Hạ An khiếp sợ run rẩy, đoán được ý định của anh, liền bật dậy bước xuống giường định chạy, vừa mới bước được mấy bước thì bị bàn tay thô bạo của anh lôi ngược trở lại giường.
"Á... Phương Hàn, xin anh đừng... ưm".
Lời chưa kịp nói hết, cô bị môi anh ập đến tấn công, cắn mút điên cuồng.
Bàn tay mạnh mẽ xé toạc váy của cô, Hạ An cảm nhận được cơn thịnh nộ từ anh, run rẩy kháng cự quyết liệt.
"Sao hả, không phải cô thích những chuyện này lắm sao?"
"Tôi đang mang thai, anh không được làm bậy!"
Cô rất muốn biết rất muốn hỏi.Rốt cuộc anh tức giận vì điều gì mà đối xử với cô như vậy?
Mất đi chiếc áo che chắn , da thịt trắng mịn phơi bày trước mắt anh, dù tóc tai ướt át rối bời nhưng dưới ánh đèn ngủ, cô đẹp đến nao lòng.
Chỉ cần nghĩ đến cô vừa cùng người đàn ông kia, lửa giận trong lòng anh lại bùng nổ. Một tay anh bóp mạnh một bên ngực căng tròn của cô, tay còn lại lần xuống phía dưới kéo quần lót cô xuống. Ngón tay thon dài tiến vào nơi tư mật mềm mại của cô.
"Á", Hạ An hoảng sợ không kiềm chế được thốt lên, giữ tay anh lại.
Anh càng tăng sức, ngón tay đâm mạnh vào sâu tận nơi ấm áp mềm mại kia của cô.
Cảm nhận được ngón tay bị hút rất chặt, còn có cảm giác ướt át trơn trượt, khít chặt đến nỗi muốn bức anh nổ tung.
Anh nghiến răng nhìn dáng vẻ cô đang mất dần kiểm soát bởi hành động của mình nhưng vẫn cứng đầu cố phản kháng, lửa dục vọng của anh lên đến cực điểm.
"Phương Hàn... tôi xin anh đừng làm vậy, tôi đang mang thai, xin đừng làm hại đến bé con", vừa nói nước mắt cô như thác lũ tràn ra.
Động tác ngón tay anh càng lúc càng mạnh hơn.
“ Cô nói tôi nghe xem, là tên kia làm cô sướng hơn hay tôi làm cô sướng hơn, hửm?"
Là cô nghe nhầm chăng? Sao anh có thể nói ra những lời thô tục như vậy?
Cô bật khóc: "Anh điên rồi, anh thả tôi ra, tôi không muốn".
Anh thô bạo đẩy ngã cô về phía trước. Để cô nằm sấp trên giường, anh đứng dưới giường, nâng mông cô cao lên, vật to lớn nóng rực đâm mạnh vào trong cô từ đằng sau.
"A... đừng mà". Hạ An đau đớn, từng ngón tay xinh đẹp bấu chặt vào ra giường, mồ hôi tuôn đầy trên da thịt cô.
Anh như điên dại tấn công cô không ngừng từ phía sau. Hạ An cắn chặt răng, nước mắt cô trào ra như thác lũ.
Giọng nói khàn đục, thốt ra lời lẽ quá đáng bên tai cô: "Mau nói cho tôi biết, ai mới là người làm cô sướng hơn hả? Là tôi hay tên kia?"
Hạ An cảm thấy đau nhói hết tim gan: "Anh đừng có hỏi những câu vớ vẩn như thế. Chúng tôi chỉ là bạn thôi ”
"Bạn sao?" Anh lấy đà thúc mạnh từng cú làm Hạ An choáng váng phải há miệng thở lấy hơi.
Anh cười nhếch môi khinh thường: "Loại phụ nữ như cô tôi chỉ dùng để phát tiết nên cô muốn cùng hắn ta bao nhiêu lần cũng không sao, tôi không ngại đâu".
Hạ An nghe những lời anh nói xong, cảm giác mình thở không thông, tim nhói đau như bị ai đó cầm dao cắt vào.
Anh ta không chỉ trả thù cô mà còn coi cô như dạng gái để phát tiết. Không muốn để anh thành công phát tiết, cô ra sức giãy giụa.
Thế nhưng anh rất dễ dàng lật người cô lại, để cô đối diện với anh, anh hung hăng hôn cô, bên dưới mạnh mẽ không ngừng đưa ra thúc vào.
"Phương Hàn, anh là đồ khốn khiếp, khốn kiếp!" cô vừa khóc đưa tay đánh vào người anh, trên mặt anh.
Lần đầu tiên cô kích động đánh vào mặt anh như thế.
"Tại sao anh lại làm thế với tôi? Tôi ghét anh, tôi ghét anh".
Giọng điệu tức giận và căm ghét của cô đã làm anh ngỡ ngàng chốc lát, người phụ nữ này dám đánh anh còn tỏ ra căm ghét anh như vậy.
Nhận ra điều đó khiến anh như bị ai đánh vậy , lồng ngực khó chịu đến đỉnh điểm.
Càng nghĩ anh càng không buông tay, kiềm chặt người cô, tăng thêm sức lực, càng làm càng nhanh hơn.
Hạ An cảm giác không còn một chút sức lực nào nữa, toàn thân như bị anh nghiền nát. Cô sợ anh làm tổn hại đến bé con trong bụng, nhưng bây giờ cô rất mệt, làm sao có thể thoát khỏi anh.
Anh ôm người cô, phía dưới không ngừng luân động chạy nhanh như nước rút. Tức thì bụng dưới của Hạ An râm ran đau nhói, đau đến mức mặt mũi tái nhợt, cuối cùng không chịu nỗi nữa, cô mơ màng nói nhỏ: "Nếu anh làm hại con, nhất định sau này anh sẽ hối hận".
Cảm nhận được dòng nước ấm phía dưới của hai người, Phương Hàn nhìn xuống, thấy một dòng máu đỏ tươi chảy ra, anh khiếp sợ, mặt mũi trắng bệch.
Hạ An vì đau đớn mà ngất lịm.
"Hạ An ... cô tỉnh lại đi", giọng anh run run, vừa sợ hãi vừa lo lắng.
Mặc nhanh áo quần vào, anh liền đưa Hạ An đến bệnh viện.