"Hạ An, có phải em yêu tôi rồi không?"
Lời nói của anh khiến anh sững sờ phút chốc, chóp mũi ê ẩm, bao nhiêu uất ức đều vỡ oà thành nước sắp tuôn ra.
"Em khóc cái gì?” Anh nói.
Cô hít hít mũi, buộc mình ngăn nước mắt lại.
"Nói thật cho tôi biết, có phải em yêu tôi rồi đúng không?" Lời nói Phương Hàn êm ái đến mức khiến cô ngây người.
Anh như cưng chiều dỗ dành bạn gái, người khác nhìn thấy cứ nghĩ cô và anh như những đôi tình nhân đang yêu.
Hạ An cảm thấy miệng mình khô đắng: "Tôi... tôi."
Phương Hàn cẩn thận quan sát cô, chờ lời đáp từ cô. Nhìn vào đôi mắt sáng như vầng trăng của cô anh có thể thấy được tâm tình của mình trong đó. Anh kề khuôn mặt mình gần khuôn mặt cô hơn, bờ môi mỏng gợi cảm cứ mấp máy còn cười nhếch môi nhẹ.
Thấy Hạ An không trả lời, môi anh mơn trớn chạm nhẹ vào vành tai đang đỏ ửng của cô nói thì thầm: "Nếu em còn không trả lời... tôi sẽ hỏi cơ thể em."
Hạ An giật mình khi nghe anh nói như vậy, anh khiến cô không có đường lui. Tim Hạ An đập lỡ một nhịp, cô mím môi lấy hết can đảm hỏi lại anh: "Vậy anh có thích tôi một chút nào không?"
Phương Hàn toàn thân chấn động, anh không nghĩ đến Hạ An lại hỏi ngược anh như vậy? Anh chưa kịp trả lời thì nghe cô hỏi tiếp.
“ Vậy .....anh có tin vào định mệnh không? ”
Cô hỏi anh có thích cô hay không sao ? Đơn nhiên là có, Cô hỏi anh có tin vào định mệnh không ư ? Anh không biết vì sao cô hỏi anh có tin vào định mệnh hay không, nhưng anh chưa bao giờ tin cái gì mà gọi định mệnh cả . Trầm mặc một lúc không biết tại sao anh lại thốt ra .
“ Tôi không thích cô, càng không tin vào định mệnh gì đó.”
Hạ An rũ mắt mím môi, đáy lòng dâng lên nỗi chua xót không thôi. Anh không có thích cô, một chút cũng không thích? Nếu không thích sao lại dùng những hành động thân mật với cô. Anh không tin vào định mệnh cũng đúng thôi. Cô và anh là nghiệt duyên chứ định mệnh gì .
Không còn tâm tư để ý đến lời nói của anh, cô nhìn anh bằng đôi mắt uất ức lên tiếng nói nhỏ: "Tôi hiểu rồi." Cô vừa dứt lời, lợi dụng anh đang ngây người, cô bật dậy thoát khỏi tay anh.
Phương Hàn nheo mắt nhìn cô, Hạ An nói hiểu rồi, thật ra cô ấy hiểu cái gì?
Hai người cứ thế nhìn nhau không ai hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Một lúc sau, anh đứng dậy lên tiếng dứt khoát: "Đừng đứng ngây ra đó nữa, còn không mau theo tôi về nhà." Phương Hàn nói rồi quay người đi ra ngoài.
Dù không muốn nhưng Hạ An vẫn phải nghe theo anh, vì cô biết tính người đàn ông này, nếu cô không đi theo anh về nhà, anh cũng có cách lôi cô về.
**************
Về đến Phương gia...
Đưa Hạ An về nhà, Phương Hàn thông báo với mọi người trong nhà.
Bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.
Từ quản gia cho đến tất cả người làm có một chút ngỡ ngàng hết nhìn Hạ An rồi nhìn Giản Đình, sau đó tụ lại nói to nhỏ cùng nhau.
Phùng quản gia cho người dọn dẹp một phòng cho Hạ An, phòng cô gần phòng của Phương Hàn.
Giản Đình rốt cuộc cũng tiếp nhận được rõ ràng những lời anh nói, nhất thời như sét đánh bên tai, dán cho cô một nhát chết điếng, sắc mặt tái nhợt, đứng chết tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy người toàn thân mất sức lực ngồi phịch xuống sofa: "Hạ An có thai với anh rồi, anh muốn Hạ An và đứa bé ở lại đây."
Giản Đình đau xót và im lặng, nhưng trong lòng cô không hề dễ chịu. Chỉ là trong tình huống này cô không biết phải nói những gì. Dù cô không thể chấp nhận thì làm được gì đây.
Hạ An thấy ánh mắt bi thương của Giản Đình nhìn cô. Đáy lòng cô hiện lên sự áy náy: "Xin lỗi Giản Đình, thật xin lỗi cô." Những lời này Hạ An chỉ nói được trong lòng.
Bản thân Hạ An biết rõ, chính bản thân cô có lỗi, cô thật sự không dám vào mắt Giản Đình thêm nữa. Nếu đổi ngược lại là cô thì cô cũng không chịu được chồng sắp cưới của mình có con với người phụ nữ khác.
Một lúc sau...
Các cô gái giúp việc tụ tập nói về của Hạ An.
"Các cô thấy tôi nói đúng không? Hạ An cô ta ghê gớm lắm, không vừa vặn gì đâu." Điềm Nhi nói.
"Thấy cô ta hiền lắm, ai ngờ là tiểu tam chính hiệu, còn mang thai với thiếu gia nữa, vậy mà tôi lầm tưởng. Chỉ tội cho thiếu phu nhân, cô ấy hiền quá mà." Ngân Anh lên tiếng.
"Chúng ta chưa biết chuyện thế nào đừng nói như thế. Sao các cô cứ đỗ lỗi cho Hạ An, nếu thiếu gia yêu thiếu phu nhân thì làm sao Hạ An chen chân vào được." Minh Chi phản bác lại bênh vực Hạ An rồi quay người đi làm việc, không muốn đứng lại nói chuyện nữa.
************
Trong phòng ngủ của Phương Hàn
Giản Đình vẫn giữ im lặng, cô như người vợ đang chờ chồng thú tội .
"Hạ An mang thai con của anh, anh nghĩ chuyện kết hôn của chúng ta nên tạm thời rời lại một thời gian." Phương Hàn vừa cởi cà vạt vừa ngồi xuống giường nhàn nhạt nói.
"Tại sao?" Không thấy anh trả lời Giản Đình nói tiếp: "Hạ An mang thai thì làm sao? Chuyện kết hôn là chuyện trọng đại mà anh nói tạm rời là rời sao? Em suy nghĩ kĩ rồi, cứ để cô ấy sinh đứa nhỏ ra, em có thể làm mẹ đứa bé."
Phương Hàn nheo mắt nhìn Giản Đình: "Không được, em không thể chăm sóc đứa bé tốt bằng mẹ của nó được."
Giản Đình cười chua xót: "Vậy anh muốn sao? Anh muốn giữ Hạ An lại đây mãi mãi sao? ... Phương Hàn, xin anh hãy nói với em là anh cần đứa bé chứ không phải cần mẹ đứa bé đi."
"Em đừng ghen tuông như vậy nữa được không? Bây giờ anh không biết nói với em thế nào. Em nghỉ sớm cho khỏe, anh còn việc phải làm, tối nay anh sẽ ngủ ở phòng làm việc."
Cảm giác buồn bực vì sự ghen tuông của Giản Đình, anh nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Vừa ra ngoài ánh mắt anh không tự chủ được liếc qua cánh cửa phòng của Hạ An.
Cánh cửa đóng lại khiến trái tim Giản Đình rơi xuống hố sâu.
Phương Hàn của cô thật sự không thuộc về cô nữa, anh vì Hạ An mà lạnh nhạt, không chút do dự mà muốn ngừng kết hôn cùng cô.
Trước đây anh rất muốn cưới cô, tuyệt đối không phải như vậy!
Trước mặt Hạ An và mọi người anh nói muốn kết hôn cùng cô, tuy nhiên từ ngày đó đến bây giờ anh không có biểu hiện vui sướng hạnh phúc của một người chồng sắp cưới nên có.
Cô phải làm sao, làm sao bây giờ? Nếu cứ như thế này Giản Đình thật sự sợ mình sẽ mất anh về tay Hạ An, lúc trước không có đứa bé, nhưng bây giờ...
Càng nghĩ càng khiến tim Giản Đình nhói lên. Nếu cô tỉnh lại sớm hơn anh sẽ không có cơ hội gặp gỡ Hạ An, càng không có chuyện yêu Hạ An.
Không thể, cô ta không cho phép ai giành lấy Phương Hàn, nghĩ thế Giản Đình đi ra ngoài tìm đến phòng Hạ An muốn nói rõ ràng.
Hạ An mới tắm xong liền lên giường định đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, Giản Đình liền đi vào trong không cần quan tâm đến Hạ An.
Hạ An biết Giản Đình đến tìm cô vì việc gì.
Giản đình, cô ta nhìn Hạ An đôi môi run run nói: "Hạ An, tôi và Phương Hàn sắp kết hôn rồi, tại sao cô lại làm vậy?"
Nhìn dáng vẻ bi thương và đôi mắt ngấn nước của Giản Đình, trái tìm Hạ An mềm yếu, hốc mắt cô từ từ đỏ lên.
Bây giờ trong mắt mọi người và Giản Đình, cô là kẻ xấu xa xen vào phá hoại gia đình người khác.
"Hạ An, ba năm trước chính cô gây tai nạn cho tôi, cô khiến tôi và anh ấy mất đi hạnh phúc. Bây giờ cô lại dùng đứa bé trong bụng, muốn phá vỡ hạnh phúc của tôi lần nữa sao?"
"Tôi... tôi không có ý đó."
*************
Đêm khuya... Phương Hàn đang còn xử lí công việc trong phòng làm việc.
Giản Đình sau khi nói chuyện với Hạ An xong, cô liền xuống bếp pha cho anh một ly trà, sau đó bưng lên phòng làm việc tìm anh.
Hạ An nằm trên giường không ngủ được, cô xoay trở mình liên tục, nhớ đến những lời Giản Đình nói với cô.
**************
Trong phòng làm việc, Giản Đình bưng ly trà đến để ở bàn rồi đưa tay nhẹ nhàng mát xa hai bên mi tâm cho anh.
Phương Hàn ngồi ngửa đầu ra sau lưng ghế, đang nhắm mắt hờ. Khi cảm nhận thấy có đôi tay nhẹ nhàng chạm vào mi tâm, anh liền mở mắt.
Ánh mắt chạm nhau, Giản Đình mỉm cười, cô ngồi xuống đùi anh tỏ vẻ như như đã hiểu chuyện, lấy lòng anh bàn tay cô chạm vào bả vai anh. "Hàn, anh đừng bỏ rơi em, có được không? Nếu như anh muốn có con, em cũng có thể sinh cho anh, anh muốn bao nhiêu đứa em sẽ sinh cho anh bấy nhiêu mà. Em thật sự rất yêu anh, Hạ An đã nói với em, sau khi sinh đứa bé song, sẽ chúc phúc và giao lại con cho chúng ta, cô ấy muốn đi tìm hạnh phúc của mình."
Lời nói của Giản Đình làm anh chấn động, anh không tin Hạ An muốn để lại con để đi tìm hạnh phúc. Trầm mặc một lúc, anh đẩy nhẹ bả vai giản đình ra hỏi: "Hạ An sinh xong sẽ giao lại đứa bé cho chúng ta, muốn ra đi tìm hạnh phúc? Cô ta nói với em vậy sao?"
Giản Đình gật đầu: "Dạ."
Phương Hàn lúc này cảm thấy giống như có tảng đá không ngừng đập vào màng nhĩ của anh, lồng ngực xông lên cảm giác khó chịu không nói lên lời, vừa tức giận vừa rối loạn, anh không còn tâm trí để ý đến những lời Giản Đình đang nói nữa.